“Đây là mộ mà bố mua cho chú ấy.
Mỗi ngày đều sẽ sắp xếp người đặc biệt đến đặt hoa và dọn dẹp cho chú ấy.”
Erica đứng bên cạnh Bạch Tô, nhìn chữ trên bia mộ, giải thích với Bạch Tô.
Lúc nghe thấy tên của Phó Vân Tiêu, vẻ mặt Bạch Tô vô tình, chẳng nói lời nào.
Erica thấy Bạch Tô không có mong muốn nghe tiếp, cũng không tiếp tục nói nữa.
Cô nhẹ nhàng đặt hoa ở một bên, ngồi xuống bên cạnh bia mộ.
Bạch Tô ngồi ở đây cả một ngày, không nói gì, cũng không ăn cơm.
Chỉ là ngẩn ngơ ngồi ở đây.
Không biết là cô đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Erica muốn đưa cô đi ăn, Bạch Tô cũng không động đậy.
Mãi cho đến buổi tối, trời trở tối.
“Tôi đi đây.”
Câu này là Bạch Tô nói với Nghiêm Đình.
Sau khi nói xong câu này, Bạch Tô liền đi lên xe.
Erica tỏ ra rất hiểu chuyện.
Dường như cậu không hề rất muốn nói rõ gì đó với Bạch Tô, chỉ là cùng với Bạch Tô từ từ rời đi, sau đó cùng Bạch Tô về nhà.
Từ nghĩa trang trở về, Bạch Tô vẫn luôn nhốt mình trong nhà.
Ban ngày, cô ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, tối đến thì lên giường đi ngủ.
Thời gian này, Erica đến thăm cô hai lần.
Nhưng lúc Erica tới, Bạch Tô biểu hiện vẫn rất bình thường.
Nhưng chỉ cần cậu vừa rời đi, Bạch Tô lại trở về trạng thái ngây ngốc đi ngủ.
Mãi cho đến ngày thứ ba, Bạch Tô đang ngồi ngẩn ngơ ở phòng khách, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Bạch Tô hỏi lại một câu.
Lúc cô đang định mở cửa thì bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Phó Vân Tiêu: “Là anh.”
Bàn tay mở cửa của Bạch Tô dừng lại trên không trung, tiếp sau đó, cô chuyển tay tới trên chỗ bảo vệ chống trộm.
Tiếng khóa cửa vang lên, Bạch Tô tăng thêm một lớp bảo vệ cho cánh cửa đang khóa.
“Tôi không quen biết anh, anh mau đi đi.”
Bạch Tô lạnh lùng nói, xoay người lại trở lại trên ghế salon.
Cô còn chưa hết giận.
Cô không thể mở cửa cho Phó Vân Tiêu vào lúc này.
Hơn nữa Phó Vân Tiêu vẫn là thái độ đó khiến cho Bạch Tô cảm thấy anh chỉ muốn làm hòa với cô, còn đối với cái chết của Nghiêm Đình, anh căn bản chẳng hề có chút thành ý nào.
Phó Vân Tiêu lại gõ cửa mấy lần nữa.
Bạch Tô dứt khoát mở tivi, kéo âm thanh lên mức to nhất, bao trùm lấy tiếng gõ cửa.
“Sự việc thật sự không giống như em nghĩ.
“Lúc nào em nghĩ rõ ràng rồi thì khi đó gọi điện thoại cho anh.”
Nghe ý tứ của câu này giống như Phó Vân Tiêu không hề cảm thấy sai.
Đây là thái độ gì?
Lúc nào cô nghĩ rõ ràng rồi thì gọi điện thoại cho anh?
Tuy Bạch Tô đã điều chỉnh âm lượng tivi lên mức to nhất, nhưng cô vẫn nghe được hai câu cuối cùng này của Phó Vân Tiêu.
Cô lại càng thấy tức thêm.
Bởi vì càng tức giận hơn, cô càng không thể mở cửa cho Phó Vân Tiêu.
Chính là thái độ này, bắt buộc phải thể hiện rõ lập trường của bản thân.
Bạch Tô tức đến ném điều khiển về một bên, xoay người trở về phòng.
Tiếp sau đó, sáng sớm mỗi ngày Phó Vân Tiêu đều đến gõ cửa vào một giờ cố định.
Sau đó, Bạch Tô liền đeo luôn tai nghe, giả vờ không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhưng Phó Vân Tiêu quả thật là rất phiền.
Sau đó, anh đã lựa chọn đến gõ cửa vào lúc Bạch Tô còn chưa tỉnh ngủ, liên tục gõ cửa ba ngày.
Bạch Tô cảm giác bản thân sắp bị phiền đến thần kinh suy nhược luôn rồi.
Cuối cùng Bạch Tô chịu không nổi, ấn nút gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Cảnh sát, co một kẻ biến thái cả ngày đến gõ cửa ở bên ngoài nhà tôi.”
Bạch Tô tức giận đùng đùng đi đến bên của, cố ý mở loa ngoài, nói to tiếng.
Lời nói cố ý này chính là vì để Phó Vân Tiêu nghe thấy.
“Xin cô hãy nói vị trí cụ thể của cô.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói kiên nhẫn của cảnh sát.”
Bạch Tô nhanh chóng báo cáo vị trí của bản thân.
Sau đó, cô lại lớn tiếng hét lên một câu với bên ngoài cửa: “Cảnh sát, người đàn ông này nói anh ta tên Phó Vân Tiêu.
Anh ta đã làm phiền tôi mấy ngày rồi, tôi rất sợ.”
Bạch Tô nhìn thì như đang nói với cảnh sát, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn là muốn nói cho Phó Vân Tiêu nghe, muốn ép anh rời đi.
Quả nhiên, chiêu này đã có hiệu quả.
Lúc cô lại thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Phó Vân Tiêu cần phải rời khỏi nơi này.
Bạch Tô thở dài, cúp điện thoại gọi báo cảnh sát.
Nhưng cô vừa ngắt cuộc gọi báo cảnh sát, lúc vừa xoay người ngồi lên trên ghế salon trong phòng khách thì tiếng