Bạch Tô ngồi trên xe, hoàn toàn không nghe được Long Diễn nói gì với hai tên kia, chỉ thấy hình như Long Diễn đưa điện thoại cho bọn họ xem, sau đó bọn họ vội vàng quỳ xuống, trông bộ dạng còn ăn năn hối hận hơn vừa nãy.
Thế này càng khiến cho Bạch Tô đoán không ra nguyên do.
Bạch Tô vội mở cửa xe định xuống xem cho rõ ràng tình hình là thế nào, cũng đúng lúc này, Long Diễn đã nói cái gì đó với hai người kia sau đó nhanh chóng đuổi đi.
Bạch Tô nửa tin nửa ngờ nhìn hai tên đó chạy còn nhanh hơn thỏ, giống như là bị ma đuổi vậy, có hơi nghi ngờ, cô chậm rãi đến bên cạnh Long Diễn: “Anh đang làm cái gì thế?”
Cô nghi ngờ hỏi một câu.
Long Diễn đưa điện thoại cho đàn em, vỗ tay một cái, dáng vẻ thở phào như vừa làm xong một chuyện quan trọng ấy, nói với Bạch Tô: “Có làm gì đâu, chỉ dạy dỗ lại bọn nó một chút ấy mà.
”
“Nhưng anh đánh họ như thế sẽ bị trả thù đó.
”
Nghĩ đến đây Bạch Tô khá là lo lắng, cô bất đắc dĩ liếc Long Diễn.
Long Diễn nhìn ra phương xa, trông chẳng hề lo lắng chút nào, chỉ nói với Bạch Tô một câu: “Cô đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
”
Sao Bạch Tô có thể không lo lắng.
Đến lúc này cô cũng hiểu được, kẻ bị ngộ độc thực phẩm kia cố ý đến ăn vạ, nhưng mà cô cũng chẳng biết cách giải quyết của Long Diễn có tác dụng hay không nữa.
Trước đây cô chưa từng gặp phải tình huống thế này.
“Khách sạn này là của một người bạn quá cố để lại, vậy nên tôi không có kinh nghiệm trong mảng này, nếu anh cảm thấy giải pháp này thích hợp thì tôi tin anh.
”
“Được rồi.
”
Long Diễn mỉm cười đầy tự tin, đưa chìa khóa xe cho người đi bên cạnh, sau đó chậm rãi đến bên Bạch Tô, cố ý nịnh nọt: “Tôi có thể về nhờ xe của cô được không?”
Bạch Tô khẽ gật đầu đồng ý.
Bạch Tô đưa Long Diễn về nội thành, sau đó lập tức đến công ty, nhìn thì có vẻ chuyện vừa nãy Long Diễn đã giải quyết xong rồi, thế nhưng cô vẫn hơi lo lắng.
Bạch Tô ngồi trong phòng làm việc, mấy lần suýt thì cầm điện thoại trên bàn lên gọi cho Phó Vân Tiêu hỏi thăm.
Nhưng cứ nghĩ đến chiến tranh lạnh giữa cô và anh thì cái tay vừa giơ ra lại rụt về, sau đó lên mạng tra cứu tư liệu cụ thể về khách sạn mà Nghiêm Đình để lại này.
!
Phó Vân Tiêu họp xong vừa mới quay lại văn phòng của mình, thư ký lập tức vào báo cáo: “Thưa tổng giám đốc Phó, bên tiểu thư Bạch gặp một sự cố nhỏ, khách sạn Tinh Quang vừa khai trương có người đến gây chuyện, sếp xem có cần chủ động giúp đỡ không ạ?”
Gần đây Phó Vân Tiêu dặn thư ký chú ý tình hình bên Bạch Tô, chỉ cần có chuyện bất thường thì phải báo cáo lại, tất nhiên cô ấy không dám qua loa tắc trách, vội vào thông báo.
Phó Vân Tiêu khoát tay: “Không cần vội, cứ từ từ đã.
”
Nói xong thì bảo thư ký đi ra ngoài.
Thư ký ra ngoài rồi Phó Vân Tiêu mới cầm điện thoại lên kiểm tra lịch sử cuộc gọi, kết quả là phát hiện ra Bạch Tô chẳng thèm gọi cho anh lấy một cuộc xin giúp đỡ, anh khẽ nhíu mày.
Do dự một lát, cuối cùng anh vẫn không chủ động gọi điện cho Bạch Tô hỏi thăm, quay qua xâu chuỗi sự kiện kia với những thông tin mà thư ký vừa mới cung cấp, xem xét một lượt từ đầu đến đuôi.
Sau khi suy xét cẩn thận, Phó Vân Tiêu quyết định tạm thời không cần nóng vội, cứ chờ Bạch Tô chủ động gọi điện cho anh xin giúp đỡ đã, lần này cũng không phải là gây chuyện như bình thường mà còn liên quan đến tranh đoạt lợi ích nữa.
Nhưng chờ mãi mà bên Bạch Tô vẫn không có tin gì, đến tận lúc Phó Vân Tiêu tan làm cũng chẳng