Phó Vân Tiêu nheo mắt nhìn cảnh phía xa xa, thoáng qua một chút thâm trầm.
Xem ra, mình quá lo lắng rồi, cô xảy ra tai nạn xe cũng đâu cần sự quan tâm của hắn, bởi vì...!Cô dường như không hề thiếu đàn ông.
Mặc dù đã ly dị, Phó Vân Tiêu biết hôn nhân của mình và Bạch Tô không có một chút tình cảm nào ở trong, nhưng, Phó Vân Tiêu vẫn không có cách nào làm ngơ nội tâm đang không vui của mình.
Hắn di chuyển đôi chân dài, xoay người muốn lên xe.
Kết quả còn chưa lên đến xe, bỗng nhiên cảm giác được bắp chân mình bị ôm lấy.
Hắn cúi đầu, một cô bé đang nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh, "Chú, đã lâu không gặp, nhớ chú."
Là Bạch Tiểu Bạch.
Đôi lông mày đang cau lại của Phó Vân Tiêu liền giãn ra.
Bạch Tiểu Bạch theo chân Vương Tiểu Đồng qua đây thăm Bạch Tô, nhưng vừa tới nơi này, thời điểm Bạch Tiểu Bạch xuống xe nói khát nước, Vương Tiểu Đồng liền quay về xe lấy bình nước, kết quả! Chỉ trong chốc lát! Bạch Tiểu Bạch đã không thấy tăm hơi đâu.
Chờ đến khi Vương Tiểu Đồng phát hiện, đã thấy Bạch Tiểu Bạch đang ôm đùi Phó Vân Tiêu!
Cô bị dọa sợ đến nỗi chân như nhũn ra, theo bản năng chạy nhanh đến bên cạnh Bạch Tiểu Bạc, bế Bạch Tiểu Bạch lên.
"Con làm gì vậy, mẹ nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện quấn lấy người đàn ông lạ."
Vương Tiểu Đồng có chút lúng túng hướng về phía Phó Vân Tiêu cười một chút, "Xin lỗi nha, đứa bé này lớn lên hình như rất thích trai đẹp, rất si mê."
Thật ra thì, Bạch Tiểu Bạch nào có quấn qua người đàn ông đẹp trai nào khác đâu, người duy nhất cô bé quấn lấy chính là Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chỉ giống như không có chuyện gì nhìn Vương Tiểu Đồng một cái, gật đầu một cái, liền trực tiếp chui vào trong xe.
Bạch Tiểu Bạch rất muốn đuổi theo, nhưng, cô bị Vương Tiểu Đồng gắt gao ôm vào trong lòng.
Không có cách nào...
Cô nhìn đèn xe của Phó Vân Tiêu càng ngày càng xa, ủy khuất muốn khóc.
Vương Tiểu Đồng chỉ có thể dời đi sự chú ý của Bạch Tiểu Bạch, "Con nói muốn uống nước phải không? Cho con nước này, uống nước xong là có thể đi tìm mẹ rồi."
Vương Tiểu Đồng cũng không biết phải làm sao, Bạch Tiểu Bạch này tại sao lại thích bám lấy Phó Vân Tiêu vậy nhỉ, đứa trẻ này thật là khó nuôi.
Bạch Tiểu Bạch nhìn bình nước Vương Tiểu Đồng đưa tới liền uống một hớp.
Nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Phó Vân Tiêu biến mất.
Vương Tiểu Đồng không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục dỗ, "Được rồi, chúng ta sắp gặp được mẹ rồi, hay là bây giờ đi tìm mẹ con nhé?"
Nhắc tới Bạch Tô, mất mát trong mắt Bạch Tiểu Bạch liền biến mất, vui vẻ vỗ tay, " Được ạ, được ạ, đi gặp mẹ."
Kết quả, Vương Tiểu Đồng ôm Bạch Tiểu Bạch vừa nghiêng đầu, liền phát hiện...!Bạch Tô ở cách đó không xa!
Bên cạnh còn có...!Phó Cảnh Hoài.
"..."
Vương Tiểu Đồng cạn lời rồi, tình hình này, cô khẳng định không thể dẫn Bạch Tiểu Bạch qua đấy được.
Nhưng! Mình vừa ngăn cản Bạch Tiểu Bạch đi gặp Phó Vân Tiêu, lúc này lại phải ngăn cản Bạch Tiểu Bạch đi gặp Bạch Tô, chính cô cũng cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
"Chúng ta vào trong xe trước, gọi điện thoại cho mẹ để mẹ tới đón chúng ta có được không?"
Vương Tiểu Đồng kiên nhẫn dụ dỗ, thậm chí còn dùng người che đi Bạch Tô.
May mà, Bạch Tiểu Bạch rất nghe lời, đi theo Vương Tiểu Đồng lên xe.
Cũng may...!Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài bận tìm nơi chụp bức ảnh, căn bản cũng không phát hiện bên này Vương Tiểu Đồng và Bạch Tiểu Bạch đã đến.
Bạch Tô tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một góc có thể chụp ra bức ảnh như vậy, không khỏi tìm kiếm khắp nơi xem có manh mối gì không.
Bỗng nhiên cô phát hiện một chiếc chìa khóa.
Ngay tại thời điểm cô đang vui vẻ, điện thoại cô bỗng reo lên, là Vương Tiểu Đồng.
Cô nhìn một cái, vội vàng nghe điện thoại, " A lô? Sao vậy?"
"Nhanh đuổi Phó Cảnh Hoài đi đi, tôi cùng Bạch Tiểu Bạch đến rồi!"
Bạch Tô nghe thấy Vương Tiểu Đồng nói, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Kết quả! Liền nhìn thấy xe của Vương Tiểu Đồng ở bãi đậu xe phía xa xa.
Cô nhìn Phó Cảnh Hoài, hướng về phía Phó Cảnh Hoài