Chu Lê thấy rất tức giận, muốn ngăn tổng giám đốc Chu Lai.
Nhưng tổng giám đốc Chu chỉ liếc nhìn qua Chu Lê, giọng điệu tỏ ý không vui, nói với Chu Lê: “Không phải con còn có vài chuyện cần giải quyết sao? Vậy thì cũng không cần đi theo bố đâu.”
Nói xong câu này, ông ta liền bỏ mặc Chu Lê ở sau lưng
“Đi thôi, tổng giám đốc Tô.”
Bạch Tô lặng lẽ gật đầu, đi theo tổng giám đốc Chu lên xe.
Đồng thời, tổng giám đốc Chu cũng cho mấy nhân viên liên quan đến công việc chờ sẵn ở bên ngoài rồi.
Chỉ chờ sau khi Bạch Tô đi ra sẽ lập tức lên xe, đi phía trước để dẫn đường.
Thư kỳ của Bạch Tô cũng đi theo cô lên xe.
Sau khi lên xe chỉ còn hai người là thư ký và Bạch Tô, lúc này mới không nhịn được cười nói: “Ha ha ha, cũng biết điều đấy chứ, không hiểu tại sao tổng giám đốc Chu lại đột ngột thay đổi suy nghĩ như vậy.”
Bạch Tô cũng không hiểu, cô nhìn dáng vẻ của thư ký mà bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thôi mặc kể là chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cứ giải quyết chuyện này trước đã.”
Trong khi đang nói chuyện thì đã đến điểm đích rất nhanh, lúc hai người xuống xe, phát hiện ra tổng giám đốc Chu đã dẫn người xuống xe, hơn nữa đã bắt đầu chuẩn bị sắp xếp đội hình.
Bạch Tô thực sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cho tới tận ngày hôm nay, trước khi tới đây, thái độ của ông ta gặp cô vẫn hoàn toàn khác hẳn.
Trước đây, cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể làm được gì, không tìm được cách giải quyết, cũng không thể tiến thêm được bước nào.
Nhưng từ bây giờ và cảm giác cả sau này, tất cả mọi người giống như bật đèn xanh cho cô vậy.
Về chuyện này, tổng giám đốc Chu thực sự rất chu đáo.
Ông ta trực tiếp hướng dẫn mọi người, sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, từng bước từng bước một.
Bạch Tô theo bản năng gật đầu một cái tỏ vẻ công nhận.
Trên căn bản cuộc nói chuyện giữa hai người biến thành tổng giám đốc Chu hỏi Bạch Tô: “Tổng giám đốc Tô, cô nhìn như vậy có được không?”
Bạch Tô gật đầu trả lời: “Ừ, cũng được đó.”
Sau một lúc, tổng giám đốc Chu lại hỏi Bạch Tô thêm một câu: “Vậy cô xem như vậy có được không?”
Bạch Tô lại gật đầu thêm lần nữa.
Chỉ như vậy, một ngày rất nhanh kết thúc.
Chuyện này so với dự đoán ban đầu đã nhanh hơn gấp đôi thời gian.
Buổi tối, lúc trở về, tổng giám đốc Chu còn phải làm dáng mời Bạch Tô và thư ký của cô đi ăn cơm, nhưng Bạch Tô cảm thấy hơi mệt, liền trực tiếp từ chối khéo lời mời của tổng giám đốc Chu.
Cô cùng thư ký chậm rãi trở về nhà.
Đến khi chao Bạch Tô để trở về, thư ký mới nói với Bạch Tô một câu: “Thái độ hôm nay của tổng giám đốc Chu cũng thật là khó hiểu, khiến cho người ta cảm thấy rất hoài nghi nha.”
Bạch Tô liếc nhìn thư ký, bất đắc dĩ cười thành tiếng: “Được rồi, chuyện tiến triển tốt như vậy là được rồi.
Cô đi về trước đi, không cần lo lắng thay tôi đâu.
Tôi cũng muốn những chuyện này diễn ra suôn sẻ.”
Nói xong những lời này, Bạch Tô mở cửa phòng khách sạn rồi đi vào trong.
Cô trở về phòng rồi đi tắm đầu tiên.
Sau đó lại gọi khách sạn đưa tới phòng một bữa ăn.
Trong suốt quá trình tắm, rồi lúc chờ thức ăn đến, rồi cả lúc ăn cơm, Bạch Tô vẫn mải suy nghĩ xem rốt cuộc là ai có thể khiến cho tổng giám đốc Chu thay đổi suy nghĩ nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa, lại còn không có liên quan gì tới Chu Lê.
Vào thời điểm trước đó, cô biết là, thái độ của tổng giám đốc Chu không muốn gặp cô là vì muốn cho Chu Lê tiện hành động.
Bây giờ nhìn lại thì cũng thực sự làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.
Bạch Tô cảm thấy trừ Phó Vân Tiêu ra, cô thực sự không thể nghĩ ra ai còn có bản lĩnh như vậy.
Nhất định người này là Phó Vân Tiêu rồi.
Cho nên, suy nghĩ tới lui một lúc lâu, Bạch Tô vẫn quyết định tìm tới Phó Vân Tiêu hỏi chuyện, rồi có gì nói cảm ơn một tiếng với anh.
Cô không hề gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu hỏi Phó Vân Tiêu có ở trong phòng không.
Cô chỉ cần nhìn qua thời gian, lúc này đã là chín rưỡi tối rồi.
Cô đoán rằng chắc là bây giờ Phó Vân Tiêu đã trở về rồi, liền chủ động đứng trước cửa phòng Phó Vân Tiêu.
Cô nhấn chuông phòng Phó Vân Tiêu, nhưng phát hiện ra Phó Vân Tiêu vẫn chưa về nữa.
Sau đó, Bạch Tô liền trở về phòng của mình rồi ngồi đợi Phó Vân Tiêu.
Nhưng cô đợi rất lâu vẫn chưa thấy Phó Vân Tiêu trở lại.
Lúc này đã là mười rưỡi rồi, Bạch Tô lại đi tới trước cửa phòng Phó Vân Tiêu một lần nữa, những Phó Vân Tiêu cũng