Khi Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, Bạch Tô đang nhìn Phó Vân Tiêu bằng ánh mắt sáng rực.
Sau đó cô nhìn chăm chú Phó Vân Tiêu và nói: "Bà ngoại của anh thế nào rồi?"
"Bà lớn tuổi rồi, cũng không biết sẽ qua đời lúc nào, trước mắt bác sĩ chỉ nhận định là có một vài bộ phận trên cơ thể đã lão hóa nghiêm trọng, đợt hóa trị ung thư vừa rồi cũng không thể nào loại bỏ tận gốc, chắc là trong khoảng nửa năm nữa sẽ tái phát.
Nhưng mà mọi người trong nhà đều cảm thấy bà đã lớn tuổi rồi, không nên làm khổ bà nữa.”
Bạch Tô hỏi thì Phó Vân Tiêu trả lời.
Nếu như Bạch Tô không hỏi thì Phó Vân Tiêu cũng không muốn nói những chuyện này.
Sau khi nói xong, Bạch Tô hơi cúi đầu xuống, sau đó lại nhìn về phía Phó Vân Tiêu, cô nói với Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu à, chúng ta ly hôn đi."
Lúc Bạch Tô nói những lời này, cô cũng không hề cảm thấy tức giận hay nói bất cứ điều gì quá đáng, cô vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, dáng vẻ của cô ấy sau khi nói ra chuyện này cũng cực kỳ chắc chắn
Chỉ là lông mày của Phó Vân Tiêu nhíu chặt lại, anh cau mày nhìn Bạch Tô.
"Tại sao chứ?"
"Trong một khoảng thời gian ngắn, em không muốn bà phải khổ sở thêm nữa.
Nếu như hai người vì chuyện của em mà xảy ra cãi vã thì sẽ làm lãng phí khoảng thời gian quý giá này.
Tốt hơn hết là chúng ta nên ly hôn, rồi anh nhân lúc bà còn khỏe, đưa bà đi trải nghiệm cuộc sống này thật vui vẻ.”
Lúc Phó Vân Tiêu nghe thấy Bạch Tô nói như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, có thể nhìn ra được rằng bây giờ Bạch Tô cũng không nói dối mà trong lòng cô thật sự đang nghĩ như thế.
Phó Vân Tiêu kéo đem Bạch Tô vào trong lồng ngực của mình, chăm chú nhìn Bạch Tô nói: "Không phải anh đã nói với em là anh sẽ xử lý chuyện này sao? Vậy thì cứ để anh xử lý đi.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô đầy kiên định.
Bạch Tô nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào, cô thực sự hiểu được tình thế khó xử của Phó Vân Tiêu cho nên cô chỉ hy vọng mình có thể làm tốt những chuyện mình nên làm, chia sẻ gánh nặng với Phó Vân Tiêu.
Những lời mà Phó Vân Tiêu nói lại khiến cô vô cùng cảm động.
"Được rồi..."
Phó Vân Tiêu nhìn đồng hồ: "Em muốn tự mình quay về trước hay là muốn anh đưa em về nhà?”
"Đương nhiên là muốn anh đưa em về rồi."
Bạch Tô vừa nói xong thì chuông điện thoại của Phó Vân Tiêu đã reo lên.
Có thể nghe thấy những gì mà người ở đầu điện thoại bên kia đang nói cho Phó Vân Tiêu: "Bà đã tỉnh rồi."
Bạch Tô bất đắc dĩ mỉm cười.
Vốn cô cũng chỉ định nói đùa là muốn Phó Vân Tiêu đưa cô trở về, bây giờ thì ngay cả đùa giỡn cũng không thể nói được.
Bạch Tô cũng không có cách nào, chỉ mỉm cười rồi để cho Phó Vân Tiêu lập tức quay về.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi vào trong nhà, Bạch Tô liền quay đầu chuẩn bị lên xe rời đi, kết quả, ngay khi cô vừa mới đi đến cửa xe, thì lại phát hiện Thời Hoan đang đứng ở đó.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Thời Hoan: "Thật là trùng hợp."
Cô biết là Thời Hoan cố ý đến đây, cô cũng cố ý nói với Thời Hoan như vậy.
Nhưng mà Thời Hoan lại chỉ nhếch miệng nói: "Cô đúng là không biết xấu hổ mà, bám dính không chịu buông."
Sau khi cô ta nói xong, Bạch Tô làm như là không nghe thấy gì cả, thậm chí cũng không thèm trả lời Thời Hoan, cô đi thẳng lên xe rồi rời khỏi đây.
Ngày hôm sau, Bạch Tô đến công ty làm việc như bình thường.
Ban ngày cô ở công ty để xử lý công việc, chuyện bên tổng giám đốc Chu cũng đang được tiến hành rất thuận lợi, cô cũng không có quá nhiều sức lực để đi hỏi thăm mà chỉ bảo thư ký quan sát chặt sẽ tiến độ.
Vốn dĩ Bạch Tô còn đang cảm thấy khá vui vẻ nên sau khi vừa tan làm thì cô quyết định đi ăn trưa luôn.
Công ty Nghiêm Đình cũng có nhà ăn, đồ ăn của nhà ăn cũng rất ngon, quan trọng là nó ở rất gần cho nên Bạch Tô thường ăn trưa ở đây.
Hôm nay, Bạch Tô muốn đến nhà ăn để ăn cơm, nên đương nhiên là cô đang ngồi ở trong nhà ăn để ăn cơm, vừa lúc này, bỗng nhiên vang lên âm thanh giày cao gót đang từ từ đi về phía cô, Bạch Tô cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem đối phương là ai thì Chu Lê cũng đã đặt thức ăn xuống