Ngoài cửa sổ, sấm chớp rền vang, tiếng mưa to như cọ rửa cả thế giới.
Khi một tia chớp sáng xẹt qua bầu trời, đúng lúc kèm theo câu nói kia của Thời Hoan, làm nổi bật khuôn mặt có ý vội vàng sâu xa của cô ta.
Phó Vân Tiêu khẽ híp mắt, chau mày, nhìn Thời Hoan nói: “Đừng đặt tâm tư ở trên người anh, anh đã kết hôn rồi.
”
Nói xong câu đó, anh cũng không muốn cho Thời Hoan nói thêm gì nữa, anh xoay người đi về phía cửa, đứng ở cửa bung một cái dù màu đen, rồi che dù, ra ngoài cửa đi vào trong mưa.
Thời Hoan đứng ở bên trong phòng, nhìn bóng lưng Phó Vân Tiêu rời đi quyết tuyệt như vậy, trong chốc lát cô ta hơi nóng nảy, cô ta cắn cắn môi, bỗng nhiên nhanh chóng chạy đi, lúc ở Phó Vân Tiêu thu ô, vào trong xe, Thời Hoan cũng nhanh một bước ngồi vào bên trong xe.
Cô ta túm lấy tay Phó Vân Tiêu, cái tay trắng nõn của cô ta vuốt phẳng trên hai tay Phó Vân Tiêu, cô ta dùng một giọng nói réo rắt thảm thiết nói với Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, khi còn bé em gặp anh thời em đã thích anh.
”
“Từ nhỏ em đã mơ được gả cho anh.
”
Tay cô ta siết cổ tay Phó Vân Tiêu thật chặt, Phó Vân Tiêu muốn lấy tay ra khỏi Thời Hoan, nhưng Thời Hoan vẫn siết thật chặt như cũ.
Cô ta như lo lắng không đủ thời gian, nên tranh thủ từng giây nói cùng Phó Vân Tiêu: “Anh còn nhớ rõ, lúc đi học em đã từng bị khi dễ, chỉ cần em nói ra bạn trai em là Phó Vân Tiêu, thì sẽ không người ta khi dễ em, mà lúc đó anh đã ngầm cho phép em nói như vậy.
”
Phó Vân Tiêu nhíu chặt mày.
Đúng là có những chuyện này, chỉ là, lúc đó là bởi vì Thời Hoan vừa mới về tới nhà họ Thời, cô ta nuôi dưỡng loại tính cách quái gở cùng khiếp đảm này ở cô nhi viện, cô ta bị người ta khi dễ ở trong trường học, anh cũng hơi nhìn không quen.
Đó là một loại tinh thần trọng nghĩa ở thời kỳ thiếu niên, không liên quan đến tình cảm.
Nhưng Thời Hoan lại nhớ rất nhiều năm.
Tay cô ta vẫn siết thật chặt cổ tay Phó Vân Tiêu, tiếp tục nói với Phó Vân Tiêu: “Sau đó, em lên sơ trung, tất cả mọi người đều tất nhiên coi em là bạn gái của anh.
Anh Vân Tiêu, anh xem, mấy năm nay em đã trưởng thành, em cũng trổ mã rất đẹp, em không hề cảm thấy em kém hơn Bạch Tô.
”
Thời Hoan vội vàng biểu đạt, Phó Vân Tiêu lại rút tay khỏi tay Thời Hoan.
Anh nhìn Thời Hoan: “Em rất xinh đẹp, em sẽ gặp được người thưởng thức em, nhưng người này không phải anh.
”
Lúc Phó Vân Tiêu lại từ chối một lần nữa, Thời Hoan vội vã xít tới.
Môi của cô ta chủ động khắc ở trên môi Phó Vân Tiêu, cô ta nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, chủ động lại vội vã cạy mở đầu lưỡi Phó Vân Tiêu, thế nhưng Phó Vân Tiêu dùng sức đẩy Thời Hoan ra.
Thời Hoan bị đẩy mà lảo đảo, thậm chí không cửa đóng kỹ xe, nên cô ta không cẩn thận ngã ra.
Cả người té vào trong nước mưa, làm quần áo của cô ta bị mưa làm ướt nhẹp, cô ta chật vật mà thương tâm nhìn Phó Vân Tiêu.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Phó Vân Tiêu vang lên.
Phó Vân Tiêu hạ mắt nhìn thoáng qua tên trên điện thoại di động, rồi nhẹ nhàng mà tiếp điện thoại.
“Làm sao vậy? Trễ như thế còn chưa ngủ?”
Lúc Phó Vân Tiêu nói chuyện, giọng nói anh trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
Thời Hoan ngã vào vũng nước chậm chạp không đứng dậy, cô ta nhìn gò má dịu dàng lúc này của Phó Vân Tiêu, trong lời nói đều chứa sự quan tâm, cô ta càng thêm khó chịu.
“Em không ngủ được, bên ngoài mưa lớn như vậy, em chuẩn bị trò chuyện với anh một lúc, bây giờ anh đang làm gì? Bà ngoại đã ngủ chưa?”
Bạch Tô nửa nằm ở trên giường, giọng nói của cô nghe hơi trầm thấp, dịu dàng.
“Anh chuẩn bị về nhà với em.
”
Phó Vân Tiêu nói nghiêm túc ở trong điện thoại.
“Đừng trở về, mưa to quá, em sẽ lo lắng.
”
Bạch Tô đứng dậy nhìn mưa rơi ở ngoài cửa sổ, lúc mưa rơi càng ngày