Phó Vân Tiêu trực tiếp lái xe đưa Thời Hoan đến trung tâm thương mại gần nhất.
Sau khi xuống xe, bởi vì đã trải qua vụ tai nạn vừa rồi, Phó Vân Tiêu không thể lại để Thời Hoan tự mình đi vào trung tâm thương mại nữa.
Về tình về lý, cô ta cũng là em gái của anh.
Có tình cảm của thời thơ ấu, và cả tình cảm gia đình.
Sau khi xuống xe, Thời Hoan nhìn thấy Phó Vân Tiêu cũng bước xuống xe, tự nhiên mỉm cười: “Em biết chắc anh Vân Tiêu sẽ không thể không quan tâm em mà.
”
Cô ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu rằng: “Chúng ta vào thôi.
”
Phó Vân Tiêu và Thời Hoan giữ lấy khoảng cách an toàn, hai người từ từ đi về phía trung tâm thương mại, hai thương hiệu ở ngay chỗ cửa ra vào tương đối thời trang và cá tính, không thích hợp với Thời Hoan.
Thời Hoan không dừng lại ở trước cửa những thương hiệu này, Phó Vân Tiêu đương nhiên cũng không có dừng lại, cho đến khi cả hai đi đến cửa hàng Burberry, Thời Hoan mới trực tiếp bước vào.
Sau khi hai người bước vào, Thời Hoan đã chọn một chiếc váy âu phục, đi vào mặc thử, sau đó đi ra cho Phó Vân Tiêu xem: “Thế nào?”
Lần này, cô ta không gọi Phó Vân Tiêu là “anh Vân Tiêu”, nói với Phó Vân Tiêu vẻ mặt có phần ngượng ngùng và thân mật.
Phó Vân Tiêu khẽ cau mày lại, nhìn sang Thời Hoan và nói: “Cũng được.
”
Anh không giỏi xem người khác mặc đồ có đẹp hay không, những chuyện này đều do thư ký giải quyết.
“Vậy em lấy cái này.
”
Thời Hoan cũng vui vẻ quay người đi, chuẩn bị lấy ví tiền ra để thanh toán.
Nhân viên phục vụ vừa giúp Thời Hoan xử lý một số thông tin vừa khen ngợi Thời Hoan: “Cô ơi, cô và chồng của cô thật xứng đôi, cô vừa xinh đẹp vừa có mắt tinh tường.
”
“Ngày nay, thực sự không có nhiều người chồng ưu tú như vậy cùng đi dạo trong trung tâm thương mại nữa.
”
Nhân viên phục vụ lại nói.
Thời Hoan không khỏi lén lút cười khúc khích.
Thời Hoan cười, nhân viên phục vụ chỉ nghĩ rằng Thời Hoan đang ngại, lại nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật.
”
Thời Hoan cũng không giải thích, chỉ liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái.
Hướng của Phó Vân Tiêu có lẽ không nghe được nhân viên phục vụ nói cái gì, nếu như biết được thì anh chắc chắn sẽ phản bác.
Khi Thời Hoan thu lại ánh nhìn, trong lòng có chút buồn bã, cô ta nhìn nhân viên phục vụ và nói: “Hoá đơn này cô cho anh ấy thanh toán đi, tôi đi thay quần áo.
”
Nhân viên phục vụ nhìn về phía của Phó Vân Tiêu, gật đầu, bèn đi về phía Phó Vân Tiêu.
Thời Hoan đi thẳng vào trong phòng thử đồ, nhân viên phục vụ hỏi Phó Vân Tiêu: “Chào anh, anh thanh toán phải không ạ?”
Phó Vân Tiêu đưa mắt nhìn về phía Thời Hoan, anh mới phát hiện Thời Hoan đã đi vào trong phòng thử đồ, bèn thản nhiên lấy thẻ ra cho nhân viên phụ vụ quẹt thẻ thanh toán.
Phó Vân Tiêu sau khi thanh toán xong thì Thời Hoan đã thản nhiên bước ra khỏi phòng thử đồ.
Cô ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, nói với Phó Vân Tiêu rằng: “Đi thôi, chúng ta về trường thôi, lại phải phiền anh đưa em đi hai lần.
”
Phó Vân Tiêu không lên tiếng, mà trực tiếp mở cửa xe ra và đi lên xe.
Thời Hoan tự nhiên cũng đi theo lên xe.
Khoảng cách rất gần, cả hai ở trong xe đều không lên tiếng.
Cho đến khi Thời Hoan đến trường và bước xuống xe, cô ta mới nhìn Phó Vân Tiêu, nói một câu lưu luyến đầy ẩn ý: “Khi nãy thử đồ trong cửa hàng, em đột nhiên có một cảm giác thời còn nhỏ, anh Vân Tiêu của em vẫn là anh hùng cái thế của em.
Vẫn là người bảo vệ em.
”
“Nhưng đáng tiếc, anh Vân Tiêu của em hiện giờ đã thuộc về người khác rồi.
”
Cô ta giả vờ rất đáng tiếc và buồn bã cười nhẹ, rồi lại giả vờ mạnh mẽ: “Được rồi, là do em đã suy nghĩ nhiều rồi, anh về công ty đi, lái xe cẩn thận, em lên lớp đây.
”
Thời Hoan nói xong thì đi về phía trường học.
Thực ra Thời Hoan không có đi xa, cô ta chỉ đi vài bước vào trường rồi lại quay đầu nhìn Phó Vân Tiêu, nhưng đáng tiếc, Phó Vân Tiêu không hề đứng lại vì cô ta, cô ta chỉ vừa mới bước xuống xe, thì Phó Vân Tiêu đã lái xe chạy đi rất xa.
Cho đến khi Thời Hoan lại bước đến cổng trường