Bạch Tô ngây người khi nghe những gì Phó Vân Tiêu nói, cô mở to mắt nhìn nhìn Phó Vân Tiêu bằng vẻ mặt không thể tin được.
Vừa mới trải qua nỗi buồn, bây giờ lại nhận được niềm vui bất ngờ, cô thật sự không dám tin.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Bạch Tô nghi ngờ hỏi Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lặp lại nguyên vẹn những gì anh vừa nói, khi anh nói xong, khuôn mặt Bạch Tô lộ ra vẻ vui mừng.
Trong giây lát ước mắt vỡ òa thành nụ cười.
“Sao anh làm được vậy?”
Cô vui vẻ hỏi Phó Vân Tiêu rồi từ từ đi đến bên cạnh anh: “Anh làm gì mà bà ngoại đổi ý vậy?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nghiêm túc, khuôn mặt ngập tràn vẻ yêu thương: “Em nghĩ sao?”
Bạch Tô sốt ruột: “Anh nói mau đi, đừng bắt em đoán nữa, em đoán không ra.”
Cô thực sự không thể đoán ra được.
Cô không biết mình nên làm gì để bà ngoại của Phó Vân Tiêu thay đổi quyết định.
Theo như cô thấy, chuyện này thật sự không thể thay đổi được nữa.
Dù sao khúc mắc trong chuyện này cũng xuất phát từ quá khứ và hai người liên quan trong câu chuyện quá khứ đã không còn nữa.
Phó Vân Tiêu cúi đầu, từ từ ôm lấy mặt Bạch Tô, anh nhìn cô nghiêm túc và nói: “Là em đã làm bà ngoại thay đổi ý kiến.”
“Em sao?”
Bạch Tô cau mày không tin, cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không đoán ra được, gần đây cô rốt cuộc đã làm gì nhỉ?
“Em đâu có làm gì, nhất định là anh đã tự làm gì đó để thay đổi ý kiến của bà ngoại.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc: “Anh nói cho em biết đi, có phải anh vì em mà đã cố gắng làm gì không.
Anh nói những gì với bà ngoại vậy?”
Kể từ lúc nghe được những gì Phó Vân Tiêu nói, tôi trở nên vô cùng vui vẻ.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu và hỏi lại một lần nữa.
Phó Vân Tiêu vươn tay nắm lấy tay Bạch Tô rồi chậm rãi đi tới ghế sô pha và ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, anh mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói chuyện với cô: “Thật sự là do em.
Anh không làm gì cả, là bà ngoại biết chuyện gần đây em cố tình giữa khoảng cách với anh nên bà mới vui.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nghiêm túc và nói.
Bạch Tô hơi ngây người: “Bà ngoại biết chuyện em cố tình giữ khoảng cách với anh sao?”
“Làm sao bà biết được vậy?”
Bạch Tô lại ngẩn người.
Phó Vân Tiêu nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn lúc này của Bạch Tô thì càng vui hơn: “Em nghĩ chỉ số IQ của bà và của em có giống nhau không?”
Nói xong, anh mỉm cười đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi Phó Vân Tiêu bước ra ngoài, Bạch Tô cau mày nhìn anh, vẻ mặt không vui.
“Câu anh vừa nói là có ý gì? Anh nói não em không đủ dùng sao?”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bạch Tô rồi chậm rãi đi xuống phía dưới.
Anh vừa đi vừa nói khẽ bên tai Bạch Tô: “Não em có đủ dùng hay không không quan trọng, quan trọng là anh thích cơ thể của em.”
Nghe xong câu này, Bạch Tô lập tức đỏ mặt.
Cô muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra nhưng anh đã vươn tay ra, chủ động ôm lấy cô rồi từ từ ôm cô đi vào trong phòng ngủ và đặt cô xuống giường.
Môi của anh đặt trên môi của cô, từ đầu đến cuối cô đều mỉm cười.
Cô chủ động đáp lại Phó Vân Tiêu, đây đúng là chuyện vui nhất trong khoảng thời gian này của cô.
Động tác của Phó Vân Tiêu rất nhẹ nhàng, thân thể cô mềm mại, hai người yêu thương nhau, quấn quýt nhau suốt cả đêm.
Thời Hoan lái xe được một lúc, đột nhiên cô ta phát hiện ra có một đám người đang chạy theo phía sau.
Bọn họ đều lái xe thể thao, vô cùng có khí chất.
Vì sự xuất hiện này quá bắt mắt nên muốn Thời Hoan không chú ý cũng khó.
Cô ta không kìm được tăng tốc xe, những người đàn ông đó