Bạch Tô do dự liếc mắt nhìn Thời Hoan, thật ra cô có thể chào hỏi bình thường với Thời Hoan, bởi vì dù sao Thời Hoan cũng là em của Phó Vân Tiêu, thậm chí thỉnh thoảng dù bị cô ta khiêu khích trắng trợn thì Bạch Tô cũng đều coi cô ta như một đứa trẻ mà đối xử.
Nhưng Bạch Tô vừa muốn giơ tay lên chào hỏi thì lại thấy Thời Hoan giấu thuốc trong tay ra sau lưng, cô ta nhăn mày làm bộ như không phát hiện ra Bạch Tô, nghênh ngang rời đi.
Thấy Thời Hoan ra cửa Bạch Tô cũng không tiện đuổi theo chào hỏi nữa, liền bước lên mua thuốc hạ sốt với thư ký.
Kết quả lúc thư ký cầm thuốc uống lại nói với Bạch Tô một câu: "Em gái của tổng giám đốc Phó vừa rồi mua thuốc tránh thai khẩn cấp là vì mới làm quen bạn trai hay là gặp phải Sở Khanh nhỉ?”
Thư ký của cô luôn nói thẳng không giấu giếm như vậy.
Bạch Tô lại lặng đi một lúc, vốn là cô muốn lái xe rời đi, nghe thấy những câu này thì lập tức dừng xe lại.
"Cô nói cô ấy mua thuốc tránh thai khẩn cấp à?"
Lúc bấy giờ Bạch Tô chỉ để ý thấy Thời Hoan mua thuốc nhưng không xem là mua thuốc gì.
"Vâng, đúng ạ!"
Thư ký nói rất chắc chắc: "Tôi cũng có lúc không nhịn được lau súng cướp cò cũng phải đi mua loại thuốc đó.
"
Thư ký nghiêm túc giải thích cho Bạch Tô.
"Tổng giám đốc, sắp đến giờ rồi chúng ta phải mau đi thôi, hay lát nữa mình ăn gì đó ạ?”
Thư ký giơ tay lên nhắc thời gian cho Bạch Tô, cô liền thu lại suy nghĩ bắt đầu lái xe.
Buổi tối về nhà lại thảo luận chuyện này với Phó Vân Tiêu sau, dù sao bây giờ cũng không thể nói chuyện được.
Bạch Tô và thư ký cần lái xe đi tìm Long Diễn để bàn về tiến độ của khách sạn mới, xe chậm rãi chạy vào phòng dự án của Long Diễn, Bạch Tô vừa bước xuống xe đã thấy gương mặt tươi cười to bạnh của Long Diễn đang đứng sẵn chờ cô.
"Hoan nghênh, hoan nghênh.
"
Thấy có cơ hội Long Diễn vươn tay định ôm Bạch Tô, đáng tiếc lại bị Bạch Tô nhẹ nhàng tránh đi.
Bạch Tô buồn cười liếc mắt nhìn Long Diễn: "Không đứng đắn gì cả, hôm nay chúng ta nói về việc gì vậy?"
"À, đúng! Lão Vương lại sửa đổi một chút cho chúng ta nên muốn nói chuyện với cô về việc này.
”
Vừa lúc đó điện thoại trong tay Bạch Tô chợt reo lên, Bạch Tô cúi đầu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lại là một tin nhắn.
Tin nhắn viết: “Em có khỏe không?”
Bạch Tô cau mày nhìn tin nhắn, số điện thoại này cô cũng không quen, là một số lạ.
Nhìn số điện thoại này lại chợt phát hiện ra anh ta là người đã gửi tin nhắn trước đó: “Em có khỏe không?”
Bạch Tô thực sự không biết phải nói gì.
Lần đầu tiên thì còn có thể nghĩ là nhắn nhầm số.
Nhưng bây giờ thì không thể là nhầm số được nữa.
"Ồ, lại là người tình bé nhỏ nào nhắn tin cho cô vậy?”
Trong lúc Bạch Tô do dự Long Diễn đã đến gần cau mày hỏi.
Nghe Long Diễn hỏi Bạch Tô ngẩng đầu lên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cô ấy: "Ôi, đây thì là cái kiểu người tình bé nhỏ gì, cô phân tích cho tôi nghe thử xem nào.
”
Cô chìa điện thoại ra cho Long Diễn xem hai tin nhắn trên màn hình.
Long Diễn nhìn thoáng qua tin nhắn, nụ cười trên mặt cũng không giảm.
"Đây là tôi…"
"Anh buồn chán vậy cơ à?"
Bạch Tô không thèm chờ Long Diễn trả lời xong đã nói chen vào.
"Tôi nói còn chưa nói xong đâu.
"
"Tôi nói, cái này có vẻ giống của tôi.
”
Long Diễn làm bộ như rất nghiêm túc trừng mắt nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô không khỏi nhăn mày: "Giống như anh là cái dạng gì?”
Long Diễn đút hai tay vào túi quần, làm bộ thong thả đi về phía phòng làm việc, lại quay đầu giải thích cho Bạch Tô: "Tôi là bộ dáng gì nữa, tôi là người yêu thầm cô đó!"
Bạch Tô cảm thấy Long Diễn không hề đứng đắn chút nào nên không trả lời lại Long Diễn.
Đến khi bước vào văn phòng không chỉ có Lão Vương đã ở đó rồi mà Tạ Dương cũng có mặt.
Vừa thấy Bạch Tô và Long Diễn đi vào, Tạ Dương liền đứng dậy nghênh đón.
"Mấy ngày không gặp tôi thấy khí sắc tổng giám đốc Bạch và tổng giám đốc Long đều rất tốt nhỉ!”
Long Diễn nhìn thoáng qua Tạ Dương, rồi quay sang nói giỡn với Lão Vương: "Chú nha, cậu con rể này của chú cái gì cũng tốt, chỉ có cái ăn nói