“Này, bệnh nhân đừng quá kích động.”
Y tá kiểm tra phòng từ bên ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy Thời Hoan đang khóc, vội vàng dặn dò một câu.
Thời Hoan nghe thấy câu này, càng khóc to hơn nữa.
Cả người cô ngã vào lòng Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô do dự một lát, cô đứng bên ngoài đi tới đi lui.
Cô thật sự không biết được, Thời Hoan gọi Phó Vân Tiêu là muốn nói chuyện gì.
Lại nghĩ đến tình hình gần đây của Thời Hoan, cô tuy rằng không nõi rõ được, nhưng Bạch Tô cảm nhận được một dự cảm mơ hồ, rằng Thời Hoan có gì đó không đúng.
Bạch Tô do dự rất lâu, sau đó chọn gọi điện cho thư ký trước tiên.
“Cô có còn nhớ lúc chúng ta đến hiệu thuốc mua thuốc đã gặp Thời Hoan, có phải cô ấy đang mua thuốc tránh thai không, bao lâu rồi nhỉ?”
Thư Ký lắng nghe, sau đó suy nghĩ một lát: “Hai tháng trước.”
“Uh, hết chuyện rồi.”
Bạch Tô nghe xong câu cuối, vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, cả người cô có chút run rẩy, cô không nói rõ được đây là cảm giác như thế nào, nhưng cô cảm thấy không thể để những chuyện này tùy ý xảy ra như thế mãi được.
Cô do dự nhiều lần, tuy rằng chuyện này phải nên thương lượng với Phó Vân Tiêu,
nhưng bây giờ đã không còn thời gian cho cô và Phó Vân Tiêu cùng bàn bạc nữa.
Bạch Tô vẫn quyết gọi điện đến số máy bàn nhà họ Thời.
“Alo, xin chào.”
Khi điện thoại được kết nối, Bạch Tô vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi là Thời Hoan, tôi muốn nói chuyện với mợ một lát.”
“Mẹ tôi không có ở đây.”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu kiêu ngạo.
“Cô có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
“Cô mau chóng gọi điện cho mẹ cô, sau đó kêu bà ấy đến bệnh viện một chuyến, đừng làm kinh động đến bà ngoại.
Chị Thời Hoan của cô xảy ra tai nạn, đứa bé mất rồi.”
Bạch Tô sau khi nói rõ mọi chuyện, chỉ nghe thấy Thời Ngạo ở bên kia đầu dây mắng một câu: “Chết tiệt, Thời Hoan này thật là biết làm cho người ta không khỏi lo lắng.”
Mặc dù nói như vậy, Thời Ngạo vẫn cúp điện thoại.
Sau khi Bạch Tô gọi điện thoại xong chưa được bao lâu, người nhà họ Thời đã đến, có bố mẹ của Thời Hoan và Thời Ngạo.
Phó Vân Tiêu vẫn còn ở bên trong, Thời Ngạo và mẹ Thời Hoan trực tiếp mở cửa ra đi vào trong phòng bệnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ mình, Thời Hoan có chút bối rối.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Con không sao, con chỉ gặp chút sự cố, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thời Hoan trong nháy mắt đã giả bộ thanh một cô gái ngoan ngoãn.
Phó Vân Tiêu nhìn mẹ của Thời Hoan: “Mợ, con ra ngoài trước, có chuyện gì cứ gọi con.”
Nếu mẹ của Thời Hoan đã đến, anh cũng không thể ở đây làm phiền, có chuyện gì thì người nhà vẫn là nên đóng cửa bảo nhau.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi ra ngoài, liền nghe thấy Thời Ngạo nói một câu: “Thời Hoan, có phải chị bị ngốc hay không, chị mang thai con của ai!”
Câu này của Thời Ngạo tràn ngập sự sỉ nhục.
“Ai nói tôi mang thai? Là ả tiện nhân Bạch Tô kia nói sao?”
Thời Hoan không trả lời về việc mình có con, mà chỉ hoảng hốt nói một câu với Thời Ngạo và mẹ mình.
“Sao con có thể nói Bạch Tô như vậy!”
Vừa nghe thấy những lời bẩn thỉu từ miệng Thời Hoan, mẹ cô ta liền tức giận.
“Mẹ nuôi con bao nhiêu năm như vậy, dốc lòng dạy dỗ con, sao lại có thể dạy ra một đứa không có chuẩn mực đạo đức như con chứ!”
Lời nói của mẹ Thời Hoan tràn nhập sự sỉ nhục và buồn bã.
Chỉ là trên mặt Thời Hoan không có lấy một chút áy náy, nhìn Thời Ngạo nói: “Các người rốt cuộc là được Bạch Tô nói cho, hay là được bệnh viện thông báo.”
“Ay ya, Thời Hoan, đã là lúc nào rồi, sao chị vẫn còn lo đến vấn đề này chứ? Hai chuyện này có gì khác nhau đâu.”
Thời Ngạo phiền não nói với Thời Hoan một câu: “Chị xem chị đã khiến mẹ tức giận đến mức nào rồi.”
Phó Vân Tiêu sau khi bước ra khỏi cửa, thấy Bạch Tô đang ngồi trên băng ghế chờ đợi.
Thấy Phó Vân Tiêu đi ra, cô vội bước đến.
“Tình hình bên trong thế nào?”
“Là em báo cho mợ và Thời Ngạn sao?”
“Vâng,