Lồng ngực nóng bỏng của anh phảng phất như muốn hòa tan Bạch Tô.
Đêm nay hai người lăn qua lăn lại cả đêm.
Cho đến khi cô tê liệt trên giường, Phó Vân tiêu mới hài lòng ôm cô vào lòng rồi ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu còn chưa rời giường, điện thoại di động ở đầu giường đã vang lên.
Bạch Tô cầm điện thoại lên liếc nhìn rồi bấm trả lời.
“Cô đang ở đâu?”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng của Long Diễn.
“Tôi…”
“Sao thế?”
Bạch Tô vừa định trả lời rằng mình đang ở nhà, nhưng đột nhiên nghĩ, giờ này mà còn ở nhà thì có chút không đúng, nên vội vàng bỏ qua vấn đề này, đi vào vấn đề chính.
“Chương trình tạp kỹ sẽ được ghi hình vào hôm nay, cô và chồng cô chuẩn bị một chút rồi đến khách sạn.”
Long Diễn nhắc nhở Bạch Tô.
Hai người nói thêm hai câu rồi cúp máy.
Bạch Tô nhìn đồng hồ, vội vàng kéo Phó Vân Tiêu dậy.
Phải nhanh chóng đến khách sạn, tổ chương trình đã xếp xong chỗ và chuẩn bị xong đạo cụ cho chương trình.
Bọn họ đã xem qua kịch bản của tiết mục đầu tiên, ngoài ra còn có hai cặp vợ chồng khác ghi hình cùng họ.
Trong số đó có một đôi là sinh viên đại học, đôi còn lại và vợ chồng trung niên, nghe nói là một đôi vợ chồng rất sành ăn.
“Nào, nào, nào, sắp ghi hình rồi, mời mọi người ngồi vào vị trí.”
Đạo diễn vội vàng sắp xếp cho Bạch Tô và bọn họ ổn định trạng thái.
Bạch Tô và Phó Vân Tiêu nhìn nhau, cùng với đạo diễn chuẩn bị để bắt đầu ghi hình.
Phần đầu tiên có tên “cho vợ một món ăn”, yêu cầu người đàn ông sử dụng các nguyên liệu và dụng cụ trong khách sạn nấu cho vợ một món ăn độc đáo.
Người phụ nữ phải ăn hết nó trước ống kính rồi nêu cảm nhận của mình.
Bởi vì kịch bản trước đó chỉ đại khái các phân đoạn và phương hướng chương trình, nên Bạch Tô và Phó Vân Tiêu không biết tình tiết trong tiết mục.
Khi nghe đến phần đầu tiên cần nấu ăn, Bạch Tô có hơi sửng sốt.
Phó Vân Tiêu từ nhỏ đến giờ chưa từng làm bất cứ việc nhà gì, chứ đừng nói là xuống bếp.
Bây giờ muốn anh ấy nấu ăn, e là…
Cô cứ tưởng tượng đến bản thân một lát nữa sẽ phải ăn cái món ăn hắc ám do Phó Vân Tiêu làm, trong lòng liền dâng trào cảm xúc lo sợ.
Bây giờ đây Bạch Tô muốn tìm tổ đạo diễn để thương lượng, xem lát nữa cô có thể ăn món ăn do gia đình sành ăn kia nấu, còn món ăn đó để lại cho Phó Vân Tiêu tự ăn hay không.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua.
Nguyên liệu hạn chế, lại thêm thời gian có hạn.
Khi tổ đạo diễn kêu dừng lại, ba người đàn ông lần loạt bước ra khỏi bếp, bưng món ăn mà học tự tay làm đến trước mặt người phụ nữ mà họ yêu.
Cậu sinh viên đại học làm món gà xiên đậu phụ, nhìn biểu cảm của người ăn, có lẽ hương vị cũng không tồi.
Khi gia đình sành ăn kia bưng một đĩa cá sốt ra khỏi phòng bếp, mùi hương lan tỏa khắp nơi khiến tổ đạo diễn cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Thật là thơm quá đi.
Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào đĩa cá kho.
Nếu không phải đang ở trước máy quay, khẳng định là họ cũng không cưỡng lại được.
Phó Vân Tiêu là người cuối cùng đi ra.
Bạch Tô tuy rằng không mong chờ bất cứ điều gì từ Phó Vân Tiêu, nhưng khi thấy anh bưng đĩa thức ăn ra, Bạch Tô cũng không khỏi tò mò.
Phó Vân Tiêu sẽ làm món gì cho cô?
Không đợi Phó Vân Tiêu bước qua, Bạch Tô đã nhón chân lên nhìn về đĩa thức ăn.
Ống kính máy quay quay trực tiếp vào đĩa thức ăn của Phó Vân Tiêu.
Một đĩa đậu xanh đẹp mắt xuất hiện trước mắt Bạch Tô.
Đây là món ăn đơn giản nhất mà khách mời đã làm kể từ mùa đầu tiên của chương trình.
Nhưng khi Bạch Tô nhìn thấy đĩa thức ăn này, đột nhiên thấy khóe mắt cay xè, cô vội vàng chớp mắt, cố nhẫn nhịn.
“Sao anh lại nhớ ra mà làm món này?”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, trong lòng có chút cảm động.
Phó Vân Tiêu lộ ra một nụ cười đẹp mắt, âu yếm xoa đầu cô, nhìn cô nói hai chữ đơn giản: “Thử xem.”
Bạch Tô vội vàng cầm đũa lên gắp một miếng đậu xanh.
Hương vị quả là không hề thay đổi, vẫn là mùi vị trong trí nhớ của cô.
Lúc đó, cô và Phó Vân Tiêu mới vừa mới bên nhau, bên ngoài mưa lớn, Bạch Tô lại bị sốt.
Bạch Tô bình thường là kiểu người hiểu chuyện lại có sức chịu đựng