Phòng bệnh VIP, Thời Hoan gõ cửa bước vào phòng.
Sau khi bước vào phòng cô ta trước tiên là tỉ mỉ nhìn xung quanh phòng bênh một vòng, lúc này mới yên lòng xuống.
Tuy rằng cô đã điều tra qua hành trình của Nghiêm Đình, biết Nghiêm Đình vẫn còn đang ngủ thế nhưng mấy ngày hôm nay, cô dường như đều bị ánh mắt xuất quỷ nhập thần của Nghiêm Đinh làm cho dặn vặt ra bóng ma trong lòng chỉ có thể tự mình đến kiểm tra thì cô ta mới yên tâm.
"Em đang tìm cái gì vậy?" Phó Vân Tiêu hoài nghi nhìn Thời Hoan hỏi một câu.
"Hả, không em chỉ là tùy ý xem qua vậy thôi.
"
"Đúng rồi, chị dâu gần đây có đỡ hơn chút nào không vậy?"
Cô ta nhanh chóng chuyển đề tài dời đi sự chú ý của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lắc đầu "Vẫn là như cũ vậy, bác sĩ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể quan sát tiếp.
"
"Ừm! " Thời Hoan cũng đăm chiêu gật đầu, con ngươi hơi đổi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phó Vân Tiêu cũng không chủ động đi tìm Thời Hoan nói chuyện nữa, nói xong hai câu lại bắt đầu chăm sóc cho Bạch Tô, chơi cùng Bạch Tô.
Lại qua năm phút đồng hồ, Thời Hoan đang suy nghĩ phải nói chuyện gì với Phó Vân Tiêu thì lúc này cửa bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thời Hoan vốn dĩ ngồi thẳng người lên, cảnh giác nhìn ra phía ngoài cửa.
"Mời vào.
"
Phó Vân Tiêu hướng về phía ngoài cửa bình tĩnh nói.
"Ai là cô Thời Hoan?"
Từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông mặc quần áo công sợ xa lạ hai tay trống trơn không biết phía trước có mục đích gì.
"Tôi đây.
"
Thời Hoan nghi hoặc mà trả lời một tiếng.
Người đàn ông mặc quần áo công sở này vỗ tay ngay sau đó từ ngoài cửa tiến tới một người nâng hoa tươi xếp thành hàng trong aty cầm bó hoa tươi đưa cho Thời Hoan.
Tay của Thời Hoan đều không thể ôm được hết, hoa còn nối liền không dứt không ngừng đi đến tiến vào trong.
"Dừng lại!"
Thời Hoan mau chóng ra lệnh một tiếng.
"Đây là làm cái gì vậy?"
Lông mày của cô ta nhăn lại càng chặt hoàn toàn không biết tình huống này là như thế nào đã bị đưa nhiều hoa như vậy.
Mặt đầy nghi hoặc phát ra câu hỏi nghi vấn.
"Cô Thời Hoan, đây là ông Nghiêm Đình tặng cô hoa hồng ông ấy đã nhận thầu một mảnh vườn hoa hồng, dặn dò chúng tôi mỗi ngày đều phải mang đến tặng cho cô hoa hồng tươi.
"
Người đàn ông mặc quần áo công sở lễ phép giải thích.
"Đều mang về hết đi, tôi không cần.
" Nghe thấy cái tên Nghiêm Đình, Thời Hoan ngữ khí đột nhiên lạnh ngắt trên mặt lộ vẻ cự tuyệt hết sức rõ ràng.
"Đây! " người công nhân bắt đầu thấy khó khăn.
"Cô Thời Hoan, nói như vậy chúng tôi không có cách nào báo cáo kết quả cho ông Nghiêm.
" Người công nhân này bắt đầu giải thích.
"Tôi không quen cái gì mà ông Nghiêm, làm phiền anh chuyển lời lại với anh ta sau này đừng có làm hành động chẳng thể hiểu ra làm sao nữa, tôi không muốn vườn hoa hồng gì cả cũng không muốn mỗi ngày đều tặng hoa cho tôi, tôi chỉ muốn anh ta cách tôi xa một chút.
"
Thời Hoan nhìn người công nhân, lạnh lùng mà dằn dò nói sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, tay vung vung lên, ra hiệu bảo bọn họ mấy người công nhân rời đi.
"Hoa thì để ở đây đi, cô ấy không cần thì tôi lấy.
"
Chính là lúc này Nghiêm Đình cười hì hì từ bên ngoài phòng bệnh đi vào trong.
"Vậy em thích hoa như thế nào, anh có thể sắp xếp người ta trồng.
"
Sau khi Nghiêm Đình từ ngoài cửa bước vào thậm chí còn không nhìn Bạch Tô mà trực tiếp bước đến bên cạnh Thời Hoan, đè lên âm thanh nhỏ giọng nói, giọng nói cực kỳ ôn nhu.
"Tôi hoa như thế nào đều không thích, tôi chỉ muốn anh cách xa tôi ra một chút.
"
Thời Hoan vô tình mà từ chối, tiện tay đem một bó hoa của Nghiêm Đình vứt hết vào thùng rác đồng thời còn giữ khoảng cách với Nghiêm Đình.
"Chuyện này không có khả năng lắm.
"
Tựa hồ như Nghiêm Đình hoàn toàn không thèm để ý đến hành động của Thời Hoan, Nghiêm Đình đem tinh thần da dặt mày phát huy đến tận cuối cùng, bắt đầu dính chặt lấy Thời Hoan.
Kiếm Hiệp Hay
"Tôi đã nói rồi anh rồi, tôi sẽ không thích anh đâu.
"
Thời Hoan nghiêng đầu lại nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình lặp lại thái độ của mình một lần nữa.
"Em không thích anh vậy thì em thích ai đây?"
Anh cố ý biết rõ rồi mà còn hỏi, ý cười nhẹ nhàng dịu dàng, rõ ràng là muốn bức Thời Hoan phải trả lời.
"Tôi thích! "
Thời Hoan vừa định nói ra cái tên Phó Vân Tiêu nhưng lại nghĩ lại, bây giờ còn chưa đến lúc trọng điểm của cô bây giờ là ngủ với Phó Vân Tiêu sau đó liền sửa lại.
"Tôi thích anh thì liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa tôi bây giờ đã có bạn trai rồi.
"
Thời Hoan cũng ánh mắt khiêu khích nhìn Nghiêm Đình một cái, cô đối với hành động của mình đổi giọng linh hoạt hết sức hài lòng.
"Vậy anh thích em thì có phải em cũng không thể quản được sao? Anh tin trên thế giới này ngoài anh và em ra, em và ai cũng không phải là yêu thật lòng.
"
Không thể không nói, phản ứng của Nghiêm Đình