Vừa mới đóng lại cốp xe, lập tức liền truyền đến âm thanh tiếng mở khóa cửa ô tô.
Nguy hiểm thật.
Bạch Tô lòng còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh nghĩ tìm một chỗ ẩn nấp.
Ngay sau đó lại truyền đến tiếng giày cao gót, sau đó cửa xe bị mở ra, động cơ vang lên, xe chậm rãi khởi động.
Trốn ở cốp xe thật sự là rất khó chịu, không gian trong cốp xe có chút nhỏ, Bạch Tô cuộn hai chân, hoàn toàn không thể bất kì hành động nào.
Hơn nữa cốp xe vừa chật vừa nóng, chỉ trong chốc lát, gò má cô đã đỏ bừng, cả người đều ướt đẫm.
Lại đi them được một đoạn đường, Bạch Tô thật sự nhịn không được, cô cảm thấy trốn ở chỗ này hít thở không thông.
Hơn nữa, chắc chắn cô đi theo chính là phá hư chuyện của Thời Hoan và phó vân tiêu, nếu lúc ấy ở bệnh viện cứng rắn muốn đi theo, khẳng định sẽ lấy các loại lí do bắt cô ở lại, nhưng mà bây giờ đã ra ngoài rất lâu rồi, trong longf cô đã có một tia thả lỏng.
Không được, cô muốn chạy nhanh đi ra ngoài!
“Thịch thịch thịch.”
Bạch Tô nhịn không được bắt đầu đạp cốp xe, muốn thông báo cho bọn họ.
“Em có nghe thấy âm thanh gì không?” Phó vân tiêu mày hơi hơi nhăn lại, nhìn Thời Hoan nghi hoặc hỏi một câu.
“Tiếng động gì? Không có nghe thấy tiếng động gì cả.”
Tuy rằng Thời Hoan cũng nghe thấy có tiếng động, nhưng mà cô lo lắng có tình huống ngoài ý muốn gì đó, làm bộ không nghe thấy.
“Không đúng, là cốp xe.”
Ngay lúc này phó vân tiêu gắt gao nhíu nhíu mày, cẩn thận nghe lại, xác định!
Phó vân tiêu phanh một cái lại dừng xe ở ven đường, nhanh chóng mở cửa xe liền đi về copps xe xem xét.
Không có cách nào, Thời Hoan cũng chỉ đành đi theo phó vân tiêu cùng nhau xuống xe.
Sau khi xuống xe, tiếng động thịch thịch thịch đạp cốp xe càng ngày càng rõ ràng, nghe tiếng động, trong cốp xe hình như có ai đó, vẫn luôn ở trong dùng sức gõ.
sắc mặt Thời Hoan liền trở nên khó coi hơn, trái tim cô đột nhiên đập mạnh hơn
Thời Hoan đi theo phó vân tiêu cùng nhau đi về phía sau xe mở cốp xe ra.
Mới vừa mở ra cốp xe liền truyền đến âm thanh!
“La la la la la! surprise!”
Khuôn mặt Bạch đỏ bừng, tuy rằng hiện tại đã nóng đến phát điên rồi, lại không thể thở được, nhưng cô ấy vẫn nhảy ra từ trong cốp xe rất vui vẻ.
Còn ở làm bộ nhảy nhót, “Ô ô ô, là ai a, bỗng nhiên giống ảo thuật gia xuất hiện ở trước mặt mọi người đay!”
“Tại sao em lại theo tới đây?” Thấy Bạch Tô từ cốp xe nhảy ra, phó vân tiêu mày hơi hơi nhăn lại, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng trách cứ.
Cái cốp xe này có phải là nơi để giấu người đâu, không gian nhỏ như vậy, khẳng định trốn ở bên trong rất khó chịu.
Vừa mới nghĩ đến con nhóc mới trốn ở bên trong, phó vân tiêu liền khó tránh khỏi lo lắng.
“A, mọi người đi ra ngoài chơi tại sao lại không dẫn theo em đi, có phải em không đủ ngoan hay không vậy.” Bạch Tô nhanh chóng giả ngốc, vừa nói vừa đi về phía chiếc xe.
“Còn may em đặc biệt thông minh, lập tức liền phát hiện mọi người đi ra ngoài chơi!”
“Anh đưa em về trước, bọn anh còn có chuyện khác, một lúc nữa anh quay về thì đưa em đi ra ngoài chơi được không?”
Phó vân tiêu cũng trở về trên xe, kiên nhẫn dỗ dành Bạch Tô.
Giọng nói của anh cực kì dịu dàng, lúc đó trong mắt Thời Hoan tràn ngập ghen ghét đó kị.
Phó vân tiêu khi nào thì đối xử với phụ nữ dịu dàng như vậy?
Sự dịu dàng của anh toàn bộ chỉ dành cho Bạch Tô!
Càng là như vậy, cô càng hận Bạch Tô! “Không thích, em phải cùng mọi người đi chơi.” Bạch Tô rõ ràng thể hiện sự không vui, trực tiếp ôm lấy ghế phụ không chịu buông tay.
Dáng vẻ chu cái miệng nhỏ giống hệt như mấy đứa nhóc.
“Ngoan nào, chị dâu, bọn em đưa chị trở về trước, bọn em còn có việc.”
Thời Hoan cũng nói một câu.
“Hừ.
tôi không nói chuyện với cô, ai dẫn tôi đi cùng tôi sẽ nói chuyện với người đó, ai không dẫn tôi đi chơi tôi sẽ không nói chuyện cùng người đó.”
Vừa nói Bạch Tô liền chuyển ánh mắt hướng về nơi khác.
Lại khuyên một hồi, phó vân tiêu thật sự không còn cách nào khác khuyên được Bạch Tô, cũng không nói chuyện nữa, cam chịu dẫn cô đi cùng.
Thời Hoan ngồi ở ghế sau nhìn Bạch Tô nghiến răng nghiến lợi, nếu ánh mắt