Lúc Bạch Tô tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng.
Cô vội vàng bật dậy thì phát hiện không biết Phó Vân Tiêu đã đi đâu rồi.
Mà có một bộ quần áo mới tinh được đặt trên chiếc tủ bên cạnh giường.
Bạch Tô cầm lên xem, size quần áo vừa vặn với số đo của cô.
Sau đó cô vội vàng cầm bộ quần áo đi vào nhà tắm.
Sau khi rửa mặt xong sau đó cô rời khỏi nhà của Phó Vân Tiêu, chuẩn bị đi làm.
Nhưng mà khi cô vừa mới ra ngoài, đang khóa cửa lại giúp Phó Vân Tiêu thì đột nhiên có một bóng người vụt tới trước mặt cô, nhân lúc cô chưa biết đối phương là ai thì đối phương đã dội một chậu nước vào người cô.
Quả thực là lạnh thấu tâm can.
Bạch Tô vội vàng vuốt thứ nước trên mặt xuống, mắng chửi một câu: “Bị điên à!”
“Sao nào? Có sướng không? Nếu như lần sau cô còn làm những chuyện quá đáng nữa thì thứ nước hất lên mặt cô không chỉ là nước rửa rau nữa đâu!”
Bạch Tô cau mày, cô nhìn Hạ San Nhĩ đang đứng cao ngạo ở đó, đúng là không thể hiểu nổi mà.
“Tôi làm chuyện gì quá đáng vậy?”
“Cô làm chuyện gì mà còn không tự biết sao?”
Hạ San Nhĩ cười khẽ: “Cô đã thông đồng Phó Cảnh Hoài đến thế rồi mà giờ vẫn còn mặt mũi ở trong nhà của Vân Tiêu sao?”
Bạch Tô nhìn Hạ San Nhĩ đang đứng ở trước mặt, chỉ cảm thấy cô ta rất nực cười.
“Đừng nói tới chuyện tôi và Phó Cảnh Hoài thông đồng với nhau là giả, cho dù có là thật đi nữa thì cũng không đến lượt cô Hạ San Nhĩ đây tới phán xét rồi giả bộ chính nghĩa đâu.
Xin hỏi cô Nhĩ và Vân Tiêu có quan hệ gì thế? À… Tôi nhớ ra rồi, là một người phụ nữ không được xem trọng, sớm đã bị Phó Vân Tiêu đá đi rồi.”
Bạch Tô cố ý nói ra những câu nói này, cực kỳ châm chọc.
Hạ San Nhĩ vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ có thể đứng giậm chân tại chỗ.
“Vậy thì sao chứ?!”
Hạ San Nhĩ tức giận mà không thể nói gì, chỉ biết cãi cùn một câu.
Bạch Tô cười khẽ: “Chả sao cả, chỉ là muốn nói với cô rằng lần say đừng có mà làm mấy chuyện này nữa.
Cô không có tư cách.”
“Cho dù cô nghĩ rằng cô làm như vậy là đòi lại công bằng cho Phó Vân Tiêu nhưng cũng chẳng có tác dụng gì đâu.
Phó Vân Tiêu cũng sẽ không cảm kích cô.”
Nói xong câu này Bạch Tô liền xoay người, xem ra chỉ có thể vào trong tìm đại một bộ quần áo khác để mặc rồi.
Thế nhưng cô không ngờ Hạ San Nhĩ vẫn không chịu buông tha cho mình.
Cô vừa mới quay người thì Hạ San Nhĩ đã chạy tới trước mặt Bạch Tô, tùm lấy quần áo của cô.
Bạch Tô muốn đẩy Hạ San Nhĩ ra, thế nhưng Hạ San Nhĩ sống chết không chịu buông tay.
Bạch Tô có muốn giãy ra cũng không thể giãy được, chỉ có thể để yên cho Hạ San Nhĩ lôi lôi kéo kéo.
Hạ San Nhĩ giống như một người phụ nữ não tàn, cô ta muốn dạy dỗ Bạch Tô nên đã giơ tay ra đánh cô.
Bạch Tô cũng không phải yếu đuổi gì, sao có thể để Hạ San Nhĩ vô duyên vô cớ đánh mình như thế được chứ.
Thế là Bạch Tô nắm lấy cổ áo của Hạ San Nhĩ.
Trong lúc giằng co, Hạ San Nhĩ không cẩn thận giẫm phải viên đá, thế là ngã xuống dưới đường.
Thuận tay cũng kéo Bạch Tô ngã theo.
Phó Vân Tiêu đang đi mua bữa sáng, khi xe đỗ ở trước cổng nhà thì nhìn thấy cảnh tưởng đó, hắn ngẩn người.
Đúng lúc đó, Bạch Tô đã bò được ở dưới người Hạ San Nhĩ lên, sau đó cô ngồi trên người cô ta, ra sứt nắm lấy tóc của Hạ San Nhĩ.
Phó Vân Tiêu nhanh chóng xuống xe.
Hắn cau mày nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Vốn dĩ Bạch Tô không nhìn thấy Phó Vân Tiêu đi tới, chỉ có Hạ San Nhĩ đã nhìn thấy trước.
Trên mặt của Hạ San Nhĩ đã có vài vết bầm tím, khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu, cô ta ngẩn người ra sau đó đột nhiên khóc rống lên.
Không chỉ thế, cô ta còn hét về phía Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, em… em chỉ tức giận vì cô ta thông đồng với người đàn ông khác thôi mà, chỉ tới đây nói một hai câu mà… mà cô ta đã đánh em.”
Phó Vân Tiêu xanh mặt, hắn không hề quan tâm tới Hạ San Nhĩ mà trực tiếp gọi điện thoại cho bảo vệ