Mắt thấy còn có 20 Phút liền muốn lên máy bay, Văn nhìn thời gian, bực tức giậm chân.
Khẳng định là vừa vặn thời điểm không cẩn thận làm rơi túi sách làm thẻ căn cước bị rơi ra ngoài.
Giờ phút này Văn cực kỳ ảo não, nếu như bây giờ cô đi về tìm khẳng định không còn kịp rồi, đợi cô tìm tới nói, máy bay đều đã bay lên, huống chi cô không nhất định có thể tìm tới.
Đáng ghét.
Văn cắn thật chặt răng, đang cố gắng tự hỏi biện pháp sửa chữa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm một người đàn ông xa lạ.
“Cô gái này, thẻ căn cước của cô bị rơi rồi.
”
Nghe được thanh âm này, Văn kinh hỉ quay đầu.
Thì nhìn thấy người đàn xốc nổi ông xanh xanh đỏ đỏ mới vừa rồi đụng vào cô tay cầm thẻ căn cước đang đi tới.
“Cảm ơn, cảm ơn.
”
Văn quay đầu tranh thủ thời gian cầm lấy thẻ căn cước, vội vàng nói lời cảm ơn.
“Không cần khách khí.
”
Người đàn ông Xanh xanh đỏ đỏ mặc dù cách ăn mặc xốc nổi, nhưng dáng dấp cũng không khó nhìn, xem xét chính là cách ăn mặc của một phú gia công tử.
“Tôi có thể hỏi phương thức liên lạc của cô không?”
Người đàn ông xanh xanh đỏ đỏ đem thẻ căn cước trả lại, lễ phép mở miệng.
Văn do dự một chút, nhưng là cân nhắc đến dù sao vừa mới người này giúp mình một việc lớn, vẫn là đưa phương thức liên lạc cho người đàn ông này.
“Tôi tên Văn, cảm ơn anh đã một mình chạy đến đưa căn cước cho tôi.
”
Văn lần nữa nói lời cảm ơn.
“An Đạt.
”
Người đàn ông Xanh xanh đỏ đỏ tùy ý khoát khoát tay, nói ra tên của mình.
“An Đạt! ! ”
Ngay sau đó, An Đạt lại lấy ra điện thoại lưu dãy số điện thoại Văn vừa mới cho.
Văn nhẹ nhàng đọc một lần.
“Được rồi, có cơ hội gặp lại, tôi rất quen thuộc với Thành phố A, nếu cần cứ mở miệng.
”
An Đạt lại hướng Văn bổ sung một câu, lúc này mới lễ phép nói gặp lại.
An Đạt cái tên này đã thật lâu đều chưa từng xuất hiện.
Từ khi An Kỳ bị Mộ Vãn Vãn giết, Ông Anrơi đài, An Đạt phảng phất triệt để bốc hơi khỏi nhân gian, không ai có thể tìm tới tung tích của hắn.
Nhưng là lần này, An Đạt chủ động xuất hiện, mục tiêu vẫn là Văn.
Sau khi An Đạt đi, Văn chỉ đem lần ngoài ý muốn này coi là một việc nhỏ nhặt cắt ngang, cũng không suy nghĩ nhiều.
Đăng ký, tìm chỗ ngồi.
Văn chầm chậm ngồi xuống trong khoang thương gia, đang chuẩn bị nịt giây nịt an toàn, làm bộ chợt thấy Phó Vân Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh cũng ở đây?”
Văn cố ý giả làm vẻ mặt không thể tin được.
“Ừ, sao cô cũng ở trên máy bay?”
Phó Vân Tiêu lễ phép về hỏi một câu.
“Không phải tôi nói với anh rồi à, tôi liên hệ với thương hội nước ngoài cùng làm một quỹ công ích, lần này tôi đi để khảo sát.
”
Văn bất động thanh sắc nói ra mục đích, làm bộ tất cả đều là ngẫu nhiên gặp.
Phó Vân Tiêu gật gật đầu, không có nói tiếp.
“Anh đi đâu?”
Văn thấy Phó Vân Tiêu không nói chuyện, liền tiếp tục hỏi anh một câu.
“Thành phố E.
”
Phó Vân Tiêu cũng không giấu diếm, bình tĩnh nói ra địa điểm.
“Qúa trùng hợp rồi.
”
Văn có vẻ hơi vui vẻ, vội vàng lấy ra vé máy bay lắc lư trước mặt Phó Vân Tiêu.
“Vừa vặn, tôi cũng đi Thành phố E.
”
Biểu cảm của Văn, vừa hoạt bát, vừa đắc ý, sau đó cô đứng lên, trực tiếp ngồi xuống cạnh Phó Vân Tiêu.
Nghe thấy Văn cũng đi Thành phố E tin tức, Phó Vân Tiêu hơi nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, tiếp đó anh cầm lên tạp chí trên máy bay, không phản ứng với Văn nữa.
Mục đích Văn ở trên máy bay là vì nói cho điểm đáp máy bay của Phó Vân và cô giống nhau, để Phó Vân Tiêu tin tưởng đây là trùng hợp.
Hiện tại cô mục đích đã đạt được, cũng không cần dây dưa, thức thời rời khỏi chỗ của Phó Vân Tiêu, quay về chỗ ngồi của mình.
Máy bay hạ cánh, đoàn đội quyên tặng của Phó Vân Tiêu đã ở phi trường chờ anh.
Một biểu ngữ về địa điểm quyên góp đã được treo trên xe chở vật tư, "Lòng nhân ái giúp đỡ học tập_ Núi Đại Lương thẳng tiến.
"
Văn và Phó Vân Tiêu một trước một sau, cơ hồ đồng thời xuống máy bay.
Phó Vân Tiêu đi đến xe vật tư, Văn cũng đi theo.
“Tôi có thể đi nhờ xe không? Đúng dịp, tôi cũng muốn đi núi Đại Lương.
”
Văn lễ phép hỏi thăm Phó Vân Tiêu, khóe môi nhếch lên một vòng nhàn nhạt mỉm