Nghĩ đến điều này, Phó Vân Tiêu càng thêm xúc động.
Nhưng anh vẫn không cho xem, rồi bước ra phòng sau.
Cuối cùng cũng đến căn phòng cuối cùng, Phó Vân Tiêu vẫn như cũ đi vào những căn phòng khác, nhưng đèn trong phòng này vẫn chưa bật, anh cũng không chủ động bật video lên.
Sau một lúc chờ đợi, Phó Vân Tiêu bật đèn sau khi chắc chắn rằng đèn sẽ không bật.
Căn phòng này có vẻ phong phú hơn rất nhiều, hiển nhiên đây là một căn phòng ngủ lớn với một chiếc giường lớn và trang trí theo phong cách Bắc Âu, trong phòng có rất nhiều tủ quần áo và tủ giày, cách đó không xa còn có một chiếc hộp tốc hành lớn.
đã được mở.
Tại nơi Phó Vân Tiêu bật đèn, cũng có một tấm thẻ nhỏ màu ghi vài chữ, "Xin hãy tìm những đồ quan trọng của anh trong phòng này."
Nhìn thấy những lời này, môi Phó Vân Tiêu bất giác mỉm cười.
Có vẻ như đây là căn phòng cuối cùng, Phó Vân Tiêu chỉ nhìn một chút liền biết chắc Bạch Tô nhất định phải trốn trong chiếc hộp tốc hành lớn này, một là vì trong phòng ngủ đột ngột xuất hiện chiếc hộp lớn như vậy.
được đặt trong phòng ngủ, nguyên nhân là do tủ giày vẫn còn kéo và băng dính, rõ ràng là hôm nay chiếc hộp này đã được đóng gói và đặt ở đây.
Mặc dù đã xác định rằng Bạch Tô đang ở trong chiếc hộp này, nhưng Phó Vân Tiêu không trực tiếp đi mở hộp.
Đầu tiên anh bước đến tủ và lục tìm các góc tủ cẩn thận, đồng thời giả vờ gõ vào vách ngăn của tủ để xem có lớp đen hay không, và anh kiểm tra rất cẩn thận.
Anh không thể tìm thấy nó trong tủ, và sau đó Phó Vân Tiêu lại đưa mắt nhìn xuống giường.
Anh cũng tìm kiếm trên giường một vòng trước khi cuối cùng chuyển mắt vào chiếc hộp tốc hành.
Chiếc hộp này thực sự đã bị úp ngược trên mặt đất, tức là Phó Vân Tiêu thực sự có thể trực tiếp nhặt chiếc hộp lên.
Nhưng nhìn bề ngoài hộp lại dán số chuyển phát nhanh, được niêm phong rất nghiêm túc, hắn phải tuân theo quy định của Bạch Tô, mở từng chút một.
lớp.
Hai tầng.
Trên tầng ba, Phó Vân Tiêu cuối cùng cũng mở được chiếc hộp cuối cùng.
Hộp vừa được mở ra, Bach Tô đã cuộn người lại, đầu hơi ngẩng lên, vẻ mặt không kìm chế được sung sướng.
"Chúc mừng anh đã tìm thấy cô gái đáng yêu của mình.”
Bạch Tô bước ra khỏi hộp, vẻ mặt không khỏi tự hào.
"Thế nào, em vì anh chuẩn bị món quà sinh nhật như vậy anh còn không cảm động sao?"
Bước ra khỏi hộp, Bạch Tô bắt đầu yêu cầu Phó Vân Tiêu ghi công.
"Hừm...!quá thiếu sáng tạo."
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô cố ý lắc đầu và đánh Bạch Tô.
"Thực ra, anh ngay từ khi vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc hộp này, chỉ là nếu nhưu anh triwcj tiếp mở chiếc hộp này ra thì quá mất công em chuẩn bị trò chơi này nên anh đã cố tình phối hợp với em, tìm hết một lượt mọi ngóc ngách."
Tuy trong miệng thì nói Bạch Tô không có chút sáng tạo nào lại còn phân tích hết một lượt suy nghĩ của mình cho Bach Tô.
Tuy nhiên, trong mắt Phó Vân Tiêu lộ ra vẻ dịu dàng không thể che giấu, thậm chí khóe môi cũng không hề khép lại.
"Cắt, tìm thấy thì cũng tìm thấy rồi mà."
Bạch Tô trừng mắt nhìn hắn.
"Nhưng anh rất thích nó."
Bach Tô vừa nói xong, Phó Vân Tiêu vội vàng bổ sung.
Ngay sau đó, Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Tô, nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt dịu dàng, "Cảm ơn em."
Phó Vân Tiêu nói nhỏ.
Bạch Tô vui vẻ cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong chốc lát, một đôi môi mỏng ấm áp phủ lên môi Bạch Tô, sau đó, cả người ngã vào trong vòng tay của Phó Vân Tiêu.
Cuộc hội ngộ dưới ánh đèn lung linh và đẹp đẽ, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã hôn và ôm nhau.
Nếu họ có kính viễn vọng trong nhà, họ có thể nhìn thấy camera ở ngôi nhà phía xa kia.
Hướng máy ảnh chính xác theo hướng của họ, phía sau máy quay là một người đàn ông đeo mặt nạ, trong ảnh có thể nhìn thấy rõ Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn Phó Vân Tiêu và Bạch Tô dưới camera độ nét cao, khóe miệng