Nhưng mà Bạch Tô cũng chẳng quan tâm rốt cuộc Phó Vân Tiêu có vui hay không.
Bây giờ cô chỉ sợ lát nữa tham dự tiệc sinh nhật của cậu bé Lương Giản Ý thì phải làm thế nào mới có thể khiến Phó Vân Tiêu không nghi ngờ nữa.
Nghĩ tới đây, Bạch Tô đưa tay lên day day thái dương, thật sự là đau đầu mà.
Có lẽ Bạch Tô không nên làm bác sỹ, với năng khiếu này có lẽ cô phải đi làm diễn viên mới đúng.
Bây giờ mỗi ngày đều phải diễn kịch như vậy, có lẽ cô thật sự rất thích hợp để làm diễn viên.
Chiếc xe nhanh chóng đi tới một trang viên sau đó dừng lại, lúc này trời đã nhá nhem tối, cả trang viên đầy hoa được thắp lên những ngọn đèn trông vô cùng đẹp đẽ.
Mà bên cạnh còn có một công viên nước giống như là để chuẩn bị riêng cho bọn nhỏ vậy, có rất nhiều hình con vật đáng yêu.
Lúc Bạch Tô theo Phó Vân Tiêu xuống xe đã thấy Lương Giản Ý và Bạch Tiểu Bạch xuống xe rồi.
Lương Giản Ý bày ra bộ dạng đã rất quen thuộc với nơi này, không hề có biểu cảm phấn khích với cảnh đẹp trước mặt.
Còn Bạch Tiểu Bạch thì vô cùng thích thú, con bé nhanh chóng chạy về phía công viên nước.
Thấy thế Bạch Tô liền nhanh chóng đi tới chặn lại.
“Tiểu Bạch, không được đi, không cẩn thận ngã xuống nước sẽ ướt hết quần áo đó.”
Bạch Tiểu Bạch giương đôi mắt to tròn ra nhìn Bạch Tô, trong mắt lấp lánh toàn là khát vọng, con bé thật sự rất muốn chơi.
Không biết Lương Giản Ý đã đi tới từ lúc nào, cậu bé nói với Bạch Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, bên trong còn nhiều thứ xinh lắm, rất hợp để cho con gái chơi.
Mình dẫn cậu đi nhé.”
“Được.”
Nói xong Bạch Tiểu Bạch liền đưa tay của mình cho Lương Giản Ý nắm, hai đứa bé dắt tay nhau đi vào trang viên.
Bạch Tô không yên tâm về Bạch Tiểu Bạch, cô muốn đi theo thế nhưng lại bị Phó Vân Tiêu đưa tay ra cản lại.
“Đứa bé nhà anh trai tôi mỗi lần làm chuyện gì cũng biết chừng mực, hơn nữa thằng bé cũng rất thông minh nên cô không cần phải lo lắng đâu.”
Bạch Tô quay đầu lại, Phó Vân Tiêu đang nói rất là nghiêm túc.
Bạch Tô cũng không thể biểu hiện ra là mình đang lo lắng được… dù sao nếu không chút ý thì sẽ bị Phó Vân Tiêu phát hiện ra mất.
Vì thế Bạch Tô chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì, cô gật gật đầu sau đó đi theo Phó Vân Tiêu vào trong trang viên.
Khi vào trong, cô không thể không cảm thán, những người có tiền thật tốt…
Diện tích của trang viên này quả thực có thể so sánh được với những tòa thành của nước Anh mà cô hay nhìn thấy trên tivi, vô cùng rộng lớn, vô cùng đẹp đẽ, vô cùng có phong cách.
Hơn nữa bên trong còn có bãi đỗ xe, rất nhiều xe thể thao được đỗ ở đó.
Cả trang viên này được phân khu rất rõ ràng, có đẩy đủ hết mọi thứ.
Phong cảnh bên trong đẹp như tranh vẽ, tất cả các dấu chỉ đường đều do các loài hoa xếp chữ tạo nên.
Hơn nữa còn có rất nhiều cây cổ thụ, điều này làm cô rất kinh ngạc.
Phó Vân Tiêu nhận ra Bạch Tô luôn để ý tới cây cỏ ở xung quanh, hắn như vô tình giải thích một câu: “Chủ của trang viên này là một người sưu tầm các loại thực vật quý.”
“Chẳng trách nào.”
Bạch Tô cảm thán.
Nhưng mà ngoài cảm thán ra cô không nói thêm gì nữa bởi vì những giống hoa cỏ ở đây quá quý hiếm, cô hận không thể cố gắng nhớ hết tên của chúng.
“Nếu như cô thích thì tôi cũng có thể làm cho cô một nơi giống như vậy.”
“Không cần.”
Phó Vân Tiêu vừa nói dứt lời, Bạch Tô đã lập tức từ chối.
Phó Vân Tiêu nhìn thấy bộ dạng nóng lòng từ chối của cô liền cảm thấy có chút tò mò.
Trước kia cô không phải là người như thế, chỉ cần hắn cho cô món quà gì đắt tiền thì cô đều sẽ nói cảm ơn ông xã moah moah.
Sao bây giờ…
“Tại sao?”
“Bởi vì bây giờ tôi đã không phải là vợ của anh nữa rồi, không nên tùy tiện nhận quà.”
Bạch Tô nói như thế nhưng cũng không tạo cho người khác cảm giác cô nhấn mạnh hay vạch rõ ranh giới gì cả.
Mà chỉ nhẹ nhàng giải thích một câu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, lời nói tiếp theo cũng không có nói ra.
Tại sao hắn lại có thể buột miệng nói muốn tặng quà cho