“Bởi vì tóc ngắn rất đẹp.”
Lâm Manh Manh còn chưa kịp phản ứng, giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ đã vang lên sau lưng cô ta.
Cô ta đang định quay lại nhìn thì chỉ cảm thấy một bàn tay cướp bộ tóc giả đi.
“Cô!”
Bị cướp tóc giả đi, Lâm Manh Manh ngại quá hóa giận, nhìn thấy Văn ở trước mặt, vội vàng nắm chặt tay, lộ rõ ánh mặt thù địch.
“Tóc của cô Tô đẹp quá, thật phong cách.”
Văn thật lòng khen một câu, rồi trả lại tóc giả cho Bạch Tô.
“Đây mới là việc mà một cô gái xinh đẹp thật sự dám làm, không giống như một số người, mặc dù còn trẻ nhưng thậm chí còn chẳng dám để tóc mái.
Đúng là trẻ con.”
Không biết tại sao Văn lại thay Bạch Tô lên tiếng bất bình.
Văn nhìn Bạch Tô rồi lịch sự mỉm cười, sau đó quay đầu lại, dùng giọng điệu y hệt Lâm Manh Manh, nhìn cô ta rồi chế giễu.
“Nói chuyện thì nói thôi, cô đang ám chỉ ai vậy hả?”
Lâm Manh Manh phát cáu, tiến lên một bước, muốn nói lí với Văn.
Thế nhưng Văn không hề yếu thế khi đứng trước Lâm Manh Manh, thậm chí cô còn không thèm nhìn thẳng vào cô ta.
“Ám chỉ mấy người xấu xí đấy, ai nhận thì nhận, dù sao hai hôm nữa tôi cũng phải đi cắt tóc thôi,”
Nói xong, Văn liếc mắt nhìn Lâm Manh Manh, khoé môi nở một nụ cười khinh thường, đi thẳng qua cô ta.
“Chúng ta đi thôi, vừa hay mọi người nói chuyện làm ăn xong rồi.”
Cô ta không nói chuyện với Lâm Manh Manh nữa, bước đến bên cạnh Bạch Tô rồi cầm giỏ của Bạch Tô, bước đến bên giàn nho khác.
Bạch Tô cũng không nói gì thêm, cô do dự một lúc rồi đội tóc giả đi theo Văn.
“Tại sao cô lại giúp tôi?”
Lâm Manh Manh đã không còn ở đây nữa, Bạch Tô nhìn xung quanh, cũng không thấy ai khác, cô mới lên tiếng hỏi nguyên nhân.
“Chẳng sao cả, không phải cô cũng đã từng giúp tôi đó sao? Nếu như hôm đó cô không đưa tôi đi, hậu quả bây giờ khó mà tưởng tượng nổi”
Văn vẫn lịch sự giải thích cho Bạch Tô, nghe giọng điệu của cô ta, dường như cô ta không muốn Bạch Tô để tâm chuyện này.
Mặt khác, Phó Vân Tiêu vội vàng chạy đến khi nghe thấy giọng nói kì lạ của Lâm Manh Manh.
Anh nhớ vị trí gần đúng của Bạch To, tình cờ gần chỗ của Lâm Manh Manh đang nói chuyện, anh lo lắng cho Bạch Tô nên cũng đi về phía đó sau khi chào hỏi.
Chỉ là diện tích của nông trại quá lớn.
May là trong lúc Lâm Manh Manh đang cãi nhau, Văn lại ở gần đó.
Vì thế, sau khi Văn nghe thấy tiếng cãi nhau đã đi qua đó rồi đưa Bạch Tô đi.
Khi Phó Vân Tiêu vội vàng đi tới, không có ai ở đó cả.
Sau khi Văn đưa Bạch Tô rời đi, Lâm Manh Manh cũng đi hái nho một mình.
“Bạch Tô?”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng lên tiếng nhưng không ai trả lời.
Phó Vân tiêu cúi đầu nhìn đám lá vương vãi trên mặt đất do vừa rồi hái nho, anh hơi nhíu mày, sau đó anh như phát hiện ra manh mối nào đó, nhanh chóng đi về phía Văn và Bạch Tô.
Bạch Tô và Văn vừa nói chuyện vừa hái nho, đến mức trong giỏ không đựng đủ nho nữa, hai người mới kết thúc hành trình hái nho.
“Được rồi, hái được đầy nho rồi, tôi đi trước đây.”
Văn nhìn những quả nho trong giỏ, rồi lịch sự mỉm cười.
“Chờ đã, trong này một nửa là thành quả của cô, cô cũng mang nho về đi.”
Bạch Tô giữ Văn lại, định chia một nửa số nho cho Văn, nhưng cô ta không nhận.
“Để lần sau nhé, lần sau thì toàn bộ nho đều để cho tôi.”
Khoé môi Văn nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói xong rồi bước về phía người khác ngay.
Cầm một giỏ nho trong tay, Bạch Tô nhìn bóng lưng của Văn, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy Văn không phải là động vật máy lạnh như Nghiêm Đình nói.
Ngược lại, Văn là một người rất nhiệt tình, coi trọng và biết suy nghĩ cho người khác.
Bạch Tô đang nghi ngờ nhìn thì đột nhiên một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Em nhìn gì thế?”
Bên tay cô vang lên giọng nói của