Trong điện thoại, Bạch Hà chỉ kịp nói sơ về chuyện đang xảy ra.
“Được, nhưng bây giờ dì không thể tới ngay được.
”
Bạch Tô vẫn không thể bớt lo lắng, giọng nói của cô run lên bần bật.
"Không sao đâu, con sẽ chụp lại cho dì, dì đồng ý trên bản điện tử cũng được.
.
”
Bạch Hà nói thêm một câu với Bạch Tô.
“Được.
”
Bạch Tô gật đầu.
Ngay sau đó, một bản đồng ý phẫu thuật điện tử được gửi đến, và vì lo lắng, Bạch Tô chỉ nhìn lướt đại khái và ký tên vào đó.
Sau đó, Bạch Hà đưa cho Bạch Tô một địa chỉ của bệnh viện.
Sau khi Bạch Hà tắt điện thoại, Bạch Tô bình tĩnh lại một chút, đọc kĩ lại văn bản mà Bạch Hà gửi, xác nhận Bạch Hà không đề cập gì tới tính mạng của con gái, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết Phó Vân Tiêu hiện đang bận, nhưng sau khi cô tự hỏi một chút, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, nói cho anh biết một chút về chuyện này.
Nhưng mà Bạch Tô chưa kịp gọi, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, sau đó Phó Vân Tiêu đi vào.
“Anh đã về rồi, đúng lúc em tính gọi điện cho anh.
”
Bạch Tô vô cùng nghiêm túc.
“Làm sao vậy?”
Phó Vân Tiêu vốn đang suy nghĩ chuyện về người tên là Caesar, bây giờ bỗng nhiên thấy biểu cảm nghiêm túc của Bạch Tô, anh không nghĩ nữa, quan tâm hỏi thăm Bạch Tô.
“Tiểu Bạch bị té gãy chân, em muốn bay ngay về đó để chăm sóc cho con bé.
”
Biết Phó Vân Tiêu rất bận, với lại cô nghĩ vết thương của Bạch Tiểu Bạch không quá nghiêm trọng, cho nên Bạch Tô cố ý không nói về chuyện yêu cầu người nhà ký tên đồng ý.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy? Anh và em cùng đi.
”
Nghe được Bạch Tiểu Bạch bị thương, Phó Vân Tiêu cảm thấy vô cùng lo lắng, anh nhanh tay lấy điện thoại gọi cho thư ký, bảo thư ký nhanh chóng sắp xếp mua hai vé máy bay.
“Không không không, không cần.
”
Bạch Tô xua xua tay, chạy nhanh tới ngăn Phó Vân Tiêu lại.
“Không nghiêm trọng, em về trước để chăm sóc cho con bé là được rồi, anh không cần vội.
”
Bạch Tô cố ý tìm ra một cái lý do nào đó, cô biết rất rõ tình hình kinh tế hiện tại của Phó Vân Tiêu, nếu Phó Vân Tiêu rời đi ngay lúc này, sẽ rất ảnh hưởng tới công việc của công ty.
Giọng nói của cô rất chân thành, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn có một chút không tin tưởng cô.
“Thật không? Có thật là không có gì nghiêm trọng không?”
Phó Vân Tiêu nghi ngờ, thăm dò biểu cảm của Bạch Tô.
“Tin em đi, em là bác sĩ, không nghiêm trọng nghĩa là em có thể trở về một mình.
”
Lúc này, Bạch Tô nở một nụ cười nhẹ nhàng, cố tình tỏ ra thản nhiên, sau đó cô còn cười nhạo Phó Vân Tiêu quá căng thẳng, đến cô còn chưa lo lắng quá như vậy.
“Khi nào em bay?”
Cuối cùng, Phó Vân Tiêu vẫn bị Bạch Tô thuyết phục.
“2 tiếng nữa, cho nên bây giờ phiền Tổng giám đốc Phó đưa em ra sân bay.
”
Bạch Tô cố ý nói điều này với một giọng điệu thoải mái, sau đó đưa ra một yêu cầu khác với Phó Vân Tiêu.
Bệnh viện nơi Bạch Tiểu Bạch điều trị bệnh rất gần sân bay, Bạch Tô sau khi xuống máy bay liền chạy thẳng đến bệnh viện không chút do dự.
Đèn trong phòng mổ vẫn chưa tắt, một người đàn ông đang ngồi bên ngoài phòng mổ, không biết đang nghĩ gì.
“Tiểu Bạch thế nào rồi?”
Nhìn thấy Bạch Hà, Bạch Tô chạy nhanh qua.
“Dì đừng lo, ca phẫu thuật đang được tiến hành, nhưng bác sĩ cho biết về cơ bản không có gì nguy hiểm.
”
Bạch Hà ấp a ấp úng, giải thích với Bạch Tô.
“Được.
”
Nghe được Bạch Hà nói không có gì nguy hiểm, Bạch Tô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong đôi mắt vẫn không giấu được sự lo lắng, hai bàn tay nắm chặt, hai mắt nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật, tràn ngập sự lo lắng.
Nhìn phòng phẫu thuật một lúc lâu, Bạch Tô quay đầu nhìn về phía Bạch Hà.
Bạch Tô nhìn thấy Bạch Hà đang định mở miệng nói gì đó, lúc này, đèn phòng phẫu thuật bỗng nhiên tắt ngúm, ngay sau đó, bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Sao rồi bác sĩ, tôi là mẹ của bệnh nhân.
”
Bác sĩ mệt mỏi, vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Bạch Tô đã vội vàng đi tới, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
.
"Hiện bệnh nhân không còn nguy hiểm nữa, người nhà có thể vào sau 2 phút