Thật ra Bạch Tô thực sự không có gì đáng để thu dọn, Phó Vân Tiêu sớm cũng đã để tất cả quản gia đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Bạch Tô rời giường tiếp nhận sự bất ngờ, xuất phát thì tốt.
Bạch Tô ngồi lên máy bay tư nhân với Phó Vân Tiêu, những đám mây trắng khiết vô ngần bên cửa sổ, bầu trời xanh thẳm thuần khiết ở đằng xa xa, ngước nhìn mặt đất, theo lần lượt đi ngang qua đại dương mênh mông vô bờ, rừng xanh rậm rạp, cùng như các sa mạc rộng lớn vô ngần.
Ngồi ở trên máy bay, nhìn thấy sa mạc cổ kính, thoạt nhìn là thần bí yên tĩnh như vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tiến đến tìm hiểu sự quyến rũ của nó.
Máy bay hạ cánh, Phó Vân Tiêu lấy điện thoại di động ra, nhấn nút tắt máy, để lại điện thoại di động trên máy bay, Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu làm như vậy, đã toát ra ánh mắt kinh ngạc, sau đó cô nhanh chóng thu sự ngạc nhiên lại.
Bình thường Phó Vân Tiêu đã quá bận rộn, cơ bản không có lúc nào mà không mang theo điện thoại.
Nhưng lần này Phó Vân Tiêu vậy mà hiếm thấy để lại điện thoại ơe chế độ máy bay!
Lông mi xinh đẹp của Bạch Tô cụp xuống, tựa hồ đang suy tư chuyện này, mãi đến Phó Vân Tiêu nắm lấy tay của Bạch Tô bước xuống máy bay, Bạch Tô mới khôi phục lại bình thường.
Một cảnh chiều tà tròn trịa dán lấy rìa cạnh của sa mạc, sa mạc được làm nổi bật lên sự âm u, mơ hồ lộ ra màu đỏ thẫm của mặt trời lặn, giờ phút này sa mạc đọng lại, bão cát đã ngừng, cực kỳ giống một mảng biển im ắng.
Bạch Tô mặc một bộ váy dài màu trắng đi trong sa mạc, hòa vào làm một với sa mạc, dường như bước ra từ thiên đường, không dính lấy khói bụi trần gian.
“Bạch Tô, nhìn cái này.
”
Chợt nghe có người sau lưng gọi cô, trên gương mặt của Bạch Tô mang theo nụ cười vui vẻ quay đầu lại.
“Răng rắc.
”
Tiếp lấy vang lên thanh âm máy ảnh, Phó Vân Tiêu giơ tay máy ảnh trong tay lên, nhẹ nhàng nhấn nút chụp, lưu lại khoảnh khắc lay động lòng người này của Bạch Tô.
Nơi xa xa có vài con lạc đà đang đi về phía của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu leo lên lạc đà, kéo Bạch Tô lên đặt vào trong lòng của mình.
“Nắm chặt dây thừng, cẩn thận ngã xuống đó.
” Phó Vân Tiêu ôm thật chặt Bạch Tô, thanh âm nhu hòa lạ thường.
Đoàn lạc đà chậm rãi đi trong sa mạc, hai người ngồi ở trên con lạc đà, cùng với lạc đà du ngoạn khắp sa mạc, hài lòng thả lỏng.
“Làm sao đột nhiên dẫn em đến sa mạc chơi?” giọng điệu thoải mái của Bạch Tô hỏi đến, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn đoán không ra cách nghĩ của Phó Vân Tiêu.
“Không phải em vẫn muốn đến sao?” Phó Vân Tiêu một mặt cưng chiều hỏi ngược lại Bạch Tô.
Bạch Tô quan sát đến biểu cảm của Phó Vân Tiêu, nhìn không ra có sự dao động cảm xúc gì hết, liền nói giọng điệu nửa đùa nửa thật thăm dò.
“Có phải là công chuyện của công ty khiến cho anh có chút nghĩ không ra, cho nên mới mang em ra ngoài chơi?”
Nghe được lời của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu ra vẻ bộ dạng suy nghĩ sâu xa, sau đó bỗng nhiên buông lỏng bàn tay đang ôm chặt eo của Bạch Tô ra.
“Vô tâm như này, cẩn thận anh ném em xuống đó.
”
“A!” Bị Phó Vân Tiêu một tay mạnh mẽ thả lỏng, Bạch Tô căng thẳng giật nảy mình, mặc dù mình đang kéo dây thừng, nhưng bản năng vẫn vội vàng dựa cơ thể về hướng Phó Vân Tiêu, sợ mình ngã xuống.
Nhìn thấy Bạch Tô nhát gan như vậy, Phó Vân Tiêu lại ôm chặt Bạch Tô, ngữ khí uy hiếp cười nhạo Bạch Tô “Bây giờ biết sai rồi sao?”
“Em vừa nãy chỉ nói đùa thôi.
” Bạch Tô vội vàng gật đầu.
Bạch Tô đang ngồi trên lạc đà không để ý tới cách nghĩ của Phó Vân Tiêu mà suy nghĩ lung tung, chỉ muốn ngồi trên đó một cách an toàn.
Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô đi theo đoàn lạc đà đi vài vòng, Bạch Tô thực sự không muốn chơi nữa, đây mới bảo Phó Vân Tiêu dừng lại.
“Chúng ta về nhà đi, hôm nay chơi rất vui vẻ.
”
Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu nháy mắt mấy cái.
“Sao vậy, em không muốn chơi hai ngày nữa sao?”
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô hỏi.
“Không muốn chơi nữa.
”
Bạch Tô vẫn luôn gật đầu, “Em muốn về nhà và cùng anh sống trong thế giới hai người.
”
Quả thật Bạch Tô lại không phải là thật sự muốn về nhà, cái cô càng lo lắng hơn chính Phó Vân Tiêu, trong giai đoạn này, cô sợ rằng việc đi chơi quá nhiều sẽ làm chậm trễ mọi việc.
“Được.
”
Phó Vân Tiêu trả lời một cách ung dung, bất kỳ yêu cầu gì mà Bạch Tô nói ra anh cũng sẽ không từ chối.
Tiếp lấy, Phó Vân Tiêu lại điều chỉnh tốt phương hướng tiến lên của đoàn lạc đà, đưa mọi người ra khỏi sa mạc.
Khi trở lại trên máy bay, Phó Vân Tiêu ngại phiền phức, vẫn không khởi động lại điện thoại.
Bay trở về thành phố A, Phó Vân Tiêu lúc này mới không yên lòng mở điện thoại ra, tiếp theo liền thấy được một loạt các cuộc gọi nhỡ màu đỏ, lông mày của anh chậm rãi nhíu lại.
Xa xa