Năm phút sau, thư ký gọi lại.
Lần này, nội dung của thư ký cũng gần giống lần trước, "Dự án Ornn yêu cầu gián đoạn hợp tác, lý do cũng là dựa vào biểu hiện của anh.”
Trong điện thoại, giọng thư ký ấp a ấp úng, càng nghi ngờ mạnh mẽ hơn.
Phó Cảnh Hoài thậm chí không trả lời, cúp điện thoại.
Chỉ là sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt anh tuấn càng thêm cứng đờ, nắm chặt tay cũng cứng rắn hơn một chút.
Dự án Ornn này cũng là một trong những dự án quan trọng do Tư bản Vân Thượng đảm nhận, anh ta rất biết rõ những sự gián đoạn này đều là do người phụ nữ trước mặt anh giở trò.
"Cô rốt cuộc là muốn cái gì?"
Những lời này gần như đã bị Phó Cảnh Hoài bóp ra khỏi kẽ răng, rất khó khăn.
"Tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần giám đốc Phó đồng ý với các điều khoản của tôi.
Tôi chỉ cần một phần nhỏ vốn chủ sở hữu của anh, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận đâu."
Văn nói gì cũng nhẹ như gió, không cần giải thích quá nhiều, sau đó cầm điện thoại bấm liên tiếp hai cuộc gọi.
Mỗi cuộc gọi của cô ta sẽ có dự án bị yêu cầu chấm dứt hợp tác.
Cho đến khi dự án hợp tác của Tư bản Vân Thượng bị dừng hợp tác hơn một nửa, Phó Cảnh Hoài cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
"Đủ rồi!"
Phó Cảnh Hoài cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tức giận đập tay xuống bàn.
"Đây là những gì cô muốn nhìn thấy ở Tư bản Vân Thượng? Đây là doanh nghiệp của Phó Vân Tiêu."
Phó Cảnh Hoài nghiến răng, nhìn chằm chằm vào mắt Văn, gằn từng chữ.
"Không liên quan gì hết.
Nhìn tình hình hiện tại của Tư bản Vân Thượng đi.
Dù không có tôi thì cũng không tiến xa hơn nữa được.
Ngược lại, đây còn là tôi tiện tay giúp đỡ cho nhanh một chút.”
Vẻ mặt Văn vẫn thoải mái thản nhiên, giọng điệu khinh thường vô tình khiến người ta cảm thấy trong mắt cô ta đây chỉ là chuyện nhỏ, làm bừa một chút cũng xong.
Phó Cảnh Hoài im bặt, các cuộc điện thoại thông báo dự án bị yêu cầu ngừng lại đến liên tục.
"20% vốn chủ sở hữu."
Cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng phun ra con số.
"30%."
Văn vẫn cười nói một cách chuyên nghiệp.
"Được rồi! Bây giờ cô dừng lại được rồi chứ?"
Phó Cảnh Hoài nghiến răng, gật đầu đồng ý, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn.
"Tất nhiên."
Văn thong dong gọi điện thoại, kết thúc mọi chuyện trong tiếng cười nói.
Trước sức ép của Văn, hai người ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ngay trong chiều hôm đó.
Văn cầm theo bản hợp đồng đã ký, rời khỏi đây với phong thái của kẻ chiến thắng.
Phó Cảnh Hoài vẫn ánh mắt lạnh lùng, tức giận nhìn Văn chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.
Một lúc sau, sau khi xác nhận Văn đã rời khỏi đây, Phó Cảnh Hoài đóng cửa phòng làm việc, sắc mặt dịu đi, trên khóe môi chợt hiện lên một nụ cười thành công.
Sau đó anh ta nhấc máy, thực hiện một cuộc gọi khác.
"30% vốn chủ sở hữu, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch."
"Đồng ý."
Trên điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Phó Vân Tiêu truyền đến.
Buổi tối, biệt thự ở ngoại ô.
Một đôi nam nữ ngồi trong ánh đèn mờ ảo trong phòng khách, người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đầy sốc nổi, người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ, kiều diễm và lạnh lùng.
Hai người cùng xuất hiện trong một bức hình lại rất hòa hợp.
Trên bàn phòng khách còn đặt một chai rượu vang đỏ, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, họ đang ăn mừng.
"Xin chúc mừng, Văn, mua lại cổ phần của Tư bản Vân Thượng là một bước tiến gần hơn với mục đích của bản thân cô."
An Đạt lắc nhẹ ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn Văn.
"Là chuyện vui của chúng ta, mua lại Tư bản Vân Thượng cũng là nhờ cậy vào sự trợ giúp của anh.
Chúc mừng anh đã đạt được mục tiêu."
Văn nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của An Đạt, uống một hơi cạn sạch.
"Ồ? Mục tiêu của tôi không đạt được."
An Đạt lắc đầu, rồi lại rót đầy ly cho hai người.
Nghe An Đạt đột nhiên nói như vậy, Văn không khỏi nhíu mày, "Mục đích của anh không phải là muốn nhìn tôi thâu tóm cổ phần của Phó Vân Tiêu sao? Bây giờ tôi đã làm xong rồi đấy thôi, Phó Vân Tiêu hoàn toàn không liên quan gì đến công ty này nữa."
Văn không nhịn được giải thích với An Đạt, vừa là giải thích vừa là nhắc nhở.
"Không đủ."
An Đạt mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra hai từ này.
Lông mày của Văn nhíu chặt hơn, nhàn nhạt,