Cúp điện thoại, Phó Cảnh Hoài nhíu mày càng chặt hình như đang suy nghĩ một biện pháp giải quyết hợp lý.
Nghĩ một vòng, Phó Vân Tiêu chắc chắn không thể ra mặt thế nhưng nếu như để cho Văn tùy ý xử lý vậy thì hậu quả của chuyện này nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Lại suy tư chốc lát, Phó Cảnh Hoài lúc này mới lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại.
Trên màn hình điện thoại sáng lên một cái tên một người, Bạch Tô.
"Nghe tôi nói, bây giờ có một chuyện vấn gấp cần em đi xử lý.
"
Nhận được điện thoại, Phó Cảnh Hoài liền dặn dò ngay với Bạch Tô.
"Văn lập tức tổ chức một cuộc đại hội cổ đông thế nhưng tôi không ở thành phố A, em nhất định phải lấy danh nghĩa của tôi thay tôi tham gia, bảo vệ lợi ích của tôi.
"
Ngữ khí của Phó Cảnh Hoài vô cùng cứng rắn, không giải thích bất kỳ cái gì cả, Bạch Tô liền nhíu mày lại.
"Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ? Sao tôi phải giúp anh?"
Giọng nói của Bạch Tô vô cùng lạnh lùng, hiển nhiên cô còn vì chuyện của công ty vẫn đang canh cánh trong lòng.
"Nếu như em không muốn nhìn thấy công ty của Phó Vân Tiêu khổ tâm xây dựng lên lụi tàn theo lựa, thì em nhất định phải giúp tôi.
"
Trong điện thoại, Phó Cảnh Hoài lý lẽ thẳng thắn, Bạch Tô không nhìn được lại cau mày.
"Tôi biết, em không nỡ.
"
Không thể không nói, Phó Cảnh Hoài đàm phán vô cùng khéo léo, trước tiên là nói rõ tính tất yếu của chuyện này, ngay sau đó lại bắt đầu dùng tình cảm để dẫn dắt Bạch Tô.
"Làm sao giúp anh chứ?"
Trầm mặc hồi lâu cuối cùng Bạch Tô cũng chịu thoải hiệp.
Cũng không phải là vì Phó Cảnh Hoài mà là cô không có cách nào nhìn tâm huyết của Phó Vân Tiêu tụi làn theo lửa.
Nghe thấy Bạch Tô nói ra như vậy, điện thoại bên này Phó Cảnh Vân giọng nói rõ ràng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Lại tường thuật lại quá trình một lần cho Bạch Tô, sau khi căn dặn Bạch Tô nhất định không thể để cho Văn chiếm thế vị trí chủ đạo, nếu không thì tài sản của nhà họ Phó toàn bộ đều đi tong.
Cúp điện thoại, Bạch Tô lái xe thẳng đến tòa nhà Tư Bản Vân Thượng.
Trước đây Bạch Tô dù sao cũng từng có một thời gian quản lý ở Tư Bản Vân Thượng, với các cổ đông ở đây ít nhiều cũng đã từng giao lưu qua rồi cho nên lúc này cũng không quá hoang mang, chỉ coi đây là một cuộc họp bình thường thôi.
Phòng họp Tư bản Vân Thượng, cách một tấm kính Bạch Tô lờ mờ có thể nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở trên bục dường như là đang chủ trì cuộc họp.
Nhớ đến lời căn dặn của Phó Cảnh Hoài, bước chân của Bạch Tô lại nhanh hơn một chút, bước nhanh đến trước cửa gõ đẩy thẳng cửa bước vào.
"Cô Bạch, cô đến đây không thích hợp lắm!"
Bị Bạch Tô đột nhiên đánh dừng lại rất hiển nhiên Văn có chút không vui.
"Thích hợp, không có gì không thích hợp cả.
"
Bạch Tô mỉm cười trả lời, sau đó quay đầu lại hướng về phía mọi người nở nụ cười, trong ánh mắt của mọi người đang không hiểu gì cô chủ động ngồi ở vị trí hàng thứ nhất.
"Theo tôi được biết, ở đây chắc đã không có cổ phần của cô Bạch rồi chứ? Cũng không có cổ phần của Phó Vân Tiêu nữa?"
Nhìn thấy Bạch Tô không chút khách khí, ánh mắt của Văn lạnh lùng xuống, từ ở trên bục bước xuống gây khó dễ cho Bạch Tô.
"Đúng, nhưng tôi lần này tham gia đại hội cổ đông là đại diện cho Phó Cảnh Hoài.
"
Vừa nói xong Bạch Tô lấy điện thoại di động ra.
"Không tin, tôi bây giờ có thể gọi điện cho Phó Cảnh Hoài xác định.
"
Khóe miệng Bạch Tô vẫn mang theo nụ cười lịch sự như cũ, trong lòng không khỏi có một chút đắc ý.
Xem ra, có Văn chủ trì hội nghỉ cũng không có gì là ghê gớm.
Bạch Tô nghĩ như vậy cũng có chút khinh địch.
Nói xong câu này, Bạch Tô ngồi trên ghế liếc nhìn tài liệu ở trên bàn, chuẩn bị tìm hiểu nội dung của hội nghị.
"Nếu như là đại diện cho tổng giám đốc Phó, là người nắm giữ số cổ phần nhiều nhất của công ty, vậy hội nghị này khắc sẽ là cô chủ trì, quyết định làm như vậy cũng có tính tin tưởng thuyết phục, có năng lực giỏi nhất để dẫn dắt công ty cùng nhau giải quyết vấn đề.
"
Không chờ Bạch Tô phản ứng, Văn liền nhìn như có lòng tốt nói xong liền bước về phía Bạch Tô, đưa tay ra mời Bạch Tô lên bục chủ trì cuộc họp.
Bạch Tô trong chốc lát sững sờ tại chỗ, cô chỉ mới hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra một chút, thực sự bắt cô lên bục nói phương án, cô chắc chắn sẽ không nói được.
Khóe môi của Văn cười đắc ý càng nhiều hơn, tràn đầy ý trêu chọc và châm biếm.
"Lên bục đi, tổng giám đốc Bạch.
"
Cô ta cố tình nói nhấn mạnh ba chữ tổng giám đốc Bạch một lúc nhìn Bạch Tô lại đưa tay ra hiệu xin mời.
Thấy Văn nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy Văn nói có đạo lý, vô cùng tán thành liền gật đầu.
truyện đam mỹ
"Tôi! "
Bạch Tô lại nhìn một