Ánh mắt Bạch Tô chuyển từ trên mặt Tư Bắc Triệt xuống ly nước trà, do dự một chút, cô quyết định cầm lấy ly nước trà, uống một hơi cạn sạch.
“Ừm, tốt rồi.”
Thấy Bạch Tô cuối cùng cũng chịu uống trà, Tư Bắc Triệt cười vui vẻ.
“Nhưng em không thể uống trà như thế này, em phải nhấm nháp nó để thưởng thức hương vị.”
Không biết là do cố tình hay vô ý, Tư Bắc Triệt còn sửa cách uống trà của Bạch Tô.
Việc bị Tư Bắc Triệt so sánh với một học sinh tiểu học đã rất khó chịu rồi, lúc này cách uống trà cũng bị anh ta sửa lại, lòng tự trọng của Bạch Tô bị tổn thương và cô cảm thấy mình đang bị Tư Bắc Triệt chế giễu.
“Tôi thích vậy.”
Cho dù thật là làm sai, Bạch Tô cũng không bao giờ chịu thừa nhận chuyện này.
“Được được được, em vui vẻ là tốt rồi.”
Tư Bắc Triệt liên tục nói “được”, anh ta vẫn mỉm cười vui vẻ, không muốn tiếp tục cùng Bạch Tô cãi vã, anh ta cũng tính không cãi nhau với cô nữa.
Nhưng trong mắt Bạch Tô, biểu hiện của anh giống như đang khoe khoang chiến thắng..
Họ vừa nói chuyện xong, ngay sau đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.”
Tư Bắc Triệt nhẹ nhàng đáp, sau đó bà giúp việc bước vào với một phần rau xào và một bát canh đậu phụ.
“Đưa cho tôi.”
Anh ta nhận khay đồ ăn từ bà ấy, sau đó bà quay lưng đi ra ngoài.
“Tới đây ăn chút gì đi, thứ này cũng giống trà hoa cúc, có thể giải nhiệt.”
Tư Bắc Triệt bưng khay đồ ăn tới trước mặt Bạch Tô, sau đó anh ta múc một thìa canh, đưa lên miệng Bạch Tô.
“Tôi không muốn ăn, tôi chỉ muốn anh đi ra ngoài, anh làm phiền tôi đến chết.”
Bạch Tô vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cuộc cãi vã, cô tức giận nói.
Từ khi Tư Bắc Triệt vào, anh ta đã huyên thuyên, còn mang tới trà và thức ăn, làm gián đoạn hoàn toàn kế hoạch khóc lóc của Bạch Tô.
“Không ăn sao? Quy tắc cũ, nếu em không ăn, tôi sẽ kể với em về người bạn gái thứ hai của tôi khi tôi còn học tiểu học.”
Tư Bắc Triệt vừa nói vừa cười vui vẻ.
“Chỉ là một học sinh tiểu học, không lo chăm chỉ học tập, lấy đâu ra nhiều bạn gái như vậy.”
Bạch Tô thật sự không nghĩ anh ta còn chuyện để kể tiếp, cô tức giận nói.
“Đây là chuyện của anh, cái này chỉ có thể là do sức hấp dẫn của anh quá lớn.”
Tư Bắc Triệt đắc ý khoe khoang, anh ta đi thẳng vào chuyện này.
“Vì vậy, em cứ ngoan ngoãn ăn đi, tôi sẽ không hành hạ em đâu.
Nếu em không ăn, tôi có thể kể về chuyện tình của mình trong ba ngày ba đêm.”
Anh ta cho rằng Bạch Tô ghét chuyện này nên anh ta mang ra uy hiếp cô.
“Vậy anh kể đi.”
Dường như cô đã nhìn thấu tâm tư của Tư Bắc Triệt, lần này Bạch Tô không nhân nhượng, cũng không quá quan tâm, không nhìn rau canh trước mặt.
Thấy Bạch Tô không chịu thua, Tư Bắc Triệt cũng khá bất ngờ, sau đó anh ta hắng giọng, và anh ta thực sự bắt đầu kể lại câu chuyện.
“Người bạn gái thứ hai mà tôi nói từng quen ở trường tiểu học, kém tôita một lớp, trong ban xã hội.
Cô gái đó giống em hơn cả cô đầu tiên.
Cô ấy không thích ăn uống và khóc nhè suốt ngày...”
Tư Bắc Triệt vừa kể chuyện vừa quan sát biểu cảm của Bạch Tô, nhưng Bạch Tô vẫn thờ ơ, giống như cô không hề nghe thấy anh nói gì cả.
“Ngươi không muốn biết ta cùng cái này nữ sinh sau lại như thế nào chia tay sao?”
Không có người đáp lại, Tư Bắc Triệt đành phải chủ động hướng Bạch Tô vấn đề, hy vọng có thể khiến cho Bạch Tô lòng hiếu kỳ, nhưng là Bạch Tô học thông minh, căn bản không hề lý Tư Bắc Triệt nói.
Thấy Bạch Tô không hề nói tiếp, Tư Bắc Triệt im lặng cúi đầu, cúi đầu suy nghĩ một chút, thay đổi đề tài.
“Vậy hãy để tôi nói cho em biết sự nguy hiểm của việc bỏ bữa.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy một quyển sách về y học cuộc sống trên kệ, nghiêm túc tìm kiếm tác hại, anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái Bạch Tô, bắt đầu nói cho Bạch Tô nghe những gì viết trong sách.
Nhưng Bạch Tô vẫn thờ ơ.
"Này, dù em có muốn nghe hay không, em cũng phải trả lời cho tôi biết và thể hiện sự tôn trọng đối với tôi.”
Thật sự không có cách nào, Tư Bắc Triệt nhìn Bạch Tô bất lực nói.
Nghe Tư Bắc Triệt nói, lúc này Bạch Tô mới quay đầu lại nhìn anh một cái.
“Còn gì nữa không, anh ra ngoài đi, tôi mệt.”
Nói xong, cô mặc kệ anh ta ngồi đó, tự mình đi tới bên giường rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
“Haiz.”
Tư Bắc Triệt nhìn chằm