“Ồ! Thật sự là kỳ lạ.
”
Tư Bắc Triệt không chút lưu tình nào cười nhạo Bạch Tô.
“Anh muốn nói như nào thì nói, dù sao tôi hôm nay đang rất vui.
”
Bạch Tô cũng không cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại còn có chút đắc ý.
“Được được được, em vui thì tốt rồi, vậy có phải em nên suy nghĩ về tiếp nhận trị liệu không?”
Thừa cơ hội này, Tư Bắc Triệt không có ý định trì hoãn thêm nữa, sau khi nói xong câu đó bắt đầu quan sát phản ứng của Bạch Tô.
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
“Tôi đi mở cửa.
”
Tựa hồ là cố ý trốn không trả lời, nhân lúc chuông cửa vang lên, trên mặt Bạch Tô vẫn vui vẻ như trước, nhún nhảy chạy ra cửa, sau đó mở ra cửa phòng khách.
Cửa vừa được mở ra, nụ cười trên mặt Bạch Tô trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Bởi vì, đứng ở ngoài cửa chính là Phó Vân Tiêu.
Ngay sau đó, Bạch Tô vội vàng thu hồi mỉm cười, nhưng là đã không còn kịp, Phó Vân Tiêu đã nhìn thấy hết biểu cảm của Bạch Tô, đồng thời Tư Bắc Triệt trên mặt cũng đang mỉm cười, anh muốn không hiểu lầm cũng khó khăn.
“Tôi, vừa này bọn tôi đang…”
Bạch Tô theo bản năng muốn giải thích.
Giải thích được một nửa, cô còn không kịp phản ứng, Tư Bắc Triệt đã ngắt lời cô.
“Chúng tôi đang nói về một vài bí mật không thể cho ai biết.
”
Tư Bắc Triệt tiếp lời cô nói, trong giọng nói mang theo sự mập mờ.
Nguy hiểm thật.
Sau khi nghe được lời của Tư Bắc Triệt, Bạch Tô lúc này mới ý thức được mình kém chút thì lộ tẩy.
Chỉ là, Phó Vân Tiêu một chút cũng không tin, nhìn cũng không thèm nhìn Tư Bắc Triệt một chút.
“Anh đến đây làm gì thế?”
Không muốn để Tư Bắc Triệt và Phó Vân Tiêu tiếp tục nói chuyện, sau khi Bạch Tô điều chỉnh xong tâm trạng của mình nói tiếp.
“Tới tìm em tâm sự.
”
Phó Vân Tiêu nhìn vào mắt Bạch Tô, bình tĩnh nói.
Trải qua mấy ngày nay điều chỉnh, khả năng khống chế tình cảm của Bạch Tô khi lại lần nữa nhìn thấy phó văn tiêu đã tốt hơn rất nhiều.
“Được.
”
Hơi do dự, Bạch Tô cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, cùng Phó Vân Tiêu đi ra ngoài.
Hai người song song đi bộ dọc theo bờ hồ, Bạch Tô không nói gì, Phó Vân Tiêu cũng không có chủ động mở miệng.
Bọn họ đã thật lâu rồi không có cùng nhau bước đi như thế này, mặc dù tản bộ là một việc khiến người ta cảm thấy rất thú vị, nhưng lần này, Bạch Tô cảm thấy có chút là lạ.
Bởi vì trước kia mỗi một lần đi bộ Bạch Tô luôn luôn kéo tay Phó Vân Tiêu, lần này Bạch Tô lại không biết nên đặt tay ở đâu.
“Tôi đã nhìn thấy tin tức rồi, công ty phát triển không tệ.
”
Cuối cùng vẫn là Bạch Tô mở miệng đầu tiên, phá vỡ sự trầm mặc này.
“Vẫn ổn, có chút khởi sắc.
”
Nói đến chuyện công ty, Phó Vân Tiêu vân đạm phong khinh nói, rất nhẹ nhàng, nhưng Bạch Tô thực sự rất hiểu rõ Phó Vân Tiêu, chỉ cần anh mở miệng, Bạch Tô đã cảm nhận được sự mệt mỏi mà anh cố ý che giấu.
“Anh! mới vừa trở về từ Châu Âu?”
Sau khi nghe được thanh âm mỏi mệt của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô có chút đau lòng, nhưng cô không dám biểu hiện ra mặt, cho nên chỉ có thể thận trọng thăm dò.
“Ừ.
”
Phó Vân Tiêu nhẹ gật đầu, anh nói rất ít, hiển nhiên là không quá muốn trò chuyện về những việc này.
“Mấy ngày nay, cuộc sống ở nhà người khác em cũng đã được trải nghiệm rồi, bây giờ em có thể quay lại rồi.
”
Nhảy qua chủ đề về công việc, Phó Vân Tiêu quay đầu nhìn Bạch Tô tùy ý mở miệng, dường như đang nói đến một chuyện rất nhỏ nhặt.
Thời điểm nghe Phó Vân Tiêu nhắc đến hai chữ trở về, Bạch Tô trên mặt hiện lên một tia cảm động.
Rất nhanh, Bạch Tô đã chôn chặt sự cảm động của mình, trên mặt đổi lại một biểu cảm lạnh lùng.
“Trở về ư? Anh đã hoàn tất thủ tục ly hôn rồi sao?”
Bạch Tô cố ý lý giải lời Phó Vân Tiêu nói thành ly hôn, ý nghĩa trên mặt chữ đã rất rõ ràng.
“Thái độ của anh vẫn như trước, anh sẽ không ly hôn.
”
Phó Vân Tiêu vẫn không quay đầu nhìn Bạch Tô, thanh âm của anh rất nhẹ, lại hiện ra một sự kiên định không cho phép người khác cự tuyệt
“Cho nên, tôi trở về làm gì chứ, không bằng anh trả tôi tự do, tôi cũng buông tha cho anh.
”
Bạch Tô thảm đạm cười một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nghiêm túc quyết tuyệt nhìn khuôn mặt như được ông trời đắp nặn của Phó Vân Tiêu.
Mấy ngày nay, đây lần thứ nhất Bạch Tô có dũng khí đối diện với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng dừng bước, quay đầu, ánh mắt không chuyển động rơi lên người Bạch Tô.
Anh không nói gì thêm, đôi con ngươi thâm thúy nhìn vào con mắt cô, tựa hồ muốn nhìn thấu đáy lòng của Bạch Tô.
Dưới ánh mắt của Phó Vân Tiêu, tuy Bạch Tô trong lòng đã đánh trống lui quân,