Cũng không lâu lắm, thư ký lại đưa tới bảng lịch trình mới nhất của Phó Vân Tiêu.
Lịch trình một ngày của Phó Vân Tiêu được sắp xếp từ sáng sớm mãi cho đến nửa đêm, toàn bộ được sắp xếp dày đặc, thậm chí đều chính xác đến từng phút.
Bởi vì đang chuẩn bị các thủ tục để chuyển tổng bộ công ty đến Châu Âu, cho nên cho dù là thành phố A hay là Châu Âu, thực sự đều có rất nhiều hội nghị lớn nhỏ cần Phó Vân Tiêu tự mình tham dự.
Xế chiều hôm đó, anh liền trực tiếp ngồi trên máy bay tư nhân bay đến châu Âu.
Khách sạn thương vụ Phàm Nhĩ, Phó Vân Tiêu vừa mới làm thủ tục xong và đi vào phòng mình, ngay sau đó ngoài cửa liền truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Anh tưởng rằng là nhân viên phục vụ, cũng không có suy nghĩ quá nhiều, anh vừa mới mở cửa, bỗng nhiên một thân ảnh phụ nữ trực tiếp lao tới, ôm chặt lấy Phó Vân Tiêu.
“Bạch Tô?”
Lông mày của Phó Vân Tiêu hơi nhíu một chút, ngay sau đó muốn kéo cô từ trong ngực ra.
“Không, em không buông ra.
”
Một người phụ nữ có dáng dấp giống như đúc với Bạch Tô ôm Phó Vân Tiêu càng ôm càng chặt.
Rất rõ ràng, người phụ nữ này không phải Bạch Tô, mà là Thời Hoan cô đã phẫu thuật thẩm mỹ sửa thành bộ dáng giống với Bạch Tô.
Nghe xong câu nói này, chân mày Phó Vân Tiêu nhíu càng chặt hơn, bởi vì anh vừa mới mất đi tin tức của Bạch Tô, ngay sau đó Bạch Tô bỗng nhiên liền lại xuất hiện trước mặt anh ở châu Âu, hơn nữa còn là dùng phương thức như vậy.
Phó Vân Tiêu lại thử nới lỏng một chút tay của Thời Hoan ra, vẫn không thành công.
“Em không buông tay, em muốn ở bên cạnh anh từng giây từng phút.
Nhìn thấy Phó Vân Tiêu vẫn đang nới lỏng tay của cô, hai tay của Thời Hoan lại càng ôm chặt hơn, nháy mắt nhìn vào Phó Vân Tiêu cùng lời thổ lộ cực nóng bỏng.
Chỉ là, Phó Vân Tiêu sau khi nghe xong tiếng thổ lộ này vẫn không có bất kỳ cảm động gì, ngược lại, lông mày của anh vẫn nhíu lại, rất rõ ràng là một bộ dáng không muốn tiếp cận.
“Em trước hết buông tay ra đã, anh có lời muốn nói với em.
”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu bình tĩnh, và đang giao tiếp với Thời Hoan một cách ôn nhu nhã nhặn.
Cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần với Phó Vân Tiêu, cô sợ bị phát hiện, suy nghĩ một chút, Thời Hoan lúc này mới buông lỏng tay ra.
“Làm sao em lại tới đây?”
Phó Vân Tiêu nghi hoặc mà đánh giá Bạch Tô, luôn cảm thấy “Bạch Tô” hôm nay mình gặp cứ lạ lạ.
“Bởi vì em nhớ anh.
”
Thời Hoan bắt chước giọng điệu của Bạch Tô, nhìn vào Phó Vân Tiêu, ánh mắt ôn nhu.
Chỉ là, trên mặt Phó Vân Tiêu vẫn không có bất kỳ cảm động gì.
“Nhớ anh?”
Trong nhất thời, lông mày của anh nhăn càng chặt hơn.
Dù sao Bạch Tô hôm qua còn đang nhắc đến chuyện ly hôn, bây giờ xuất hiện ở châu Âu, khó không tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy không thể tin được.
“Ừ.
”
Nhìn r biểu cảm trên mặt của Vân Tiêu có thay đổi, trong lòng của Thời Hoan đã căng thẳng tới cực điểm, nhưng trên mặt của cô vẫn như cũ giả bộ dáng vẻ như điềm nhiên như không có việc gì, chớp chớp đôi mắt to, ngắm nhìn Phó Vân Tiêu rồi nhẹ gật đầu.
“Không muốn chia xa với anh, cho nên em liền bay tới đây.
”
Lo lắng Phó Vân Tiêu sẽ hoài nghi, Thời Hoan ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu.
Cô không nói lời nào còn tốt hơn, mỗi một câu cô nói lông mày của Phó Vân Tiêu đều sẽ nhăn hơn mấy phần, nhìn có vẻ càng thêm nghi hoặc.
“Nếu như anh không muốn em đến, vậy em quay về là được chứ gì.
”
Cô đã nhìn ra được biểu cảm của Phó Vân Tiêu không đúng lắm, nhưng cô cũng không biết chính xác là điều gì đã xảy ra vấn đề, cho nên nhanh chóng nhảy qua chuyện này, dự định sẽ nói cùng Phó Vân Tiêu về ván bài tình cảm.
Vừa nói lông mi của Thời Hoan chậm rãi rủ xuống, trên mặt lộ ra một biểu cảm buồn rầu.
“Không phải không muốn cho em đến.
”
Dừng lại một lát, Phó Vân Tiêu nhìn vào Bạch Tô nhẹ nhàng mở miệng.
“Thật sao? Vậy em có thể ở lại đây cùng với anh chứ?”
Nghe Phó Vân Tiêu không có cự tuyệt, Thời Hoan cao hứng nhảy dựng lên, mừng rỡ mà hỏi.
“Ừ.
”
Phó Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nhưng trong ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên sự nghi hoặc.
“Anh là tuyệt nhất”.
Nói như vậy, trên mặt của Thời Hoan dâng lên hai đóa đỏ ửng, ngay sau đó cô ta kiễng chân lên, hôn lên hai gò má của Phó Vân Tiêu.
Gương mặt cách Phó Vân Tiêu càng ngày càng gần, Thời Hoan thậm chí đã nhắm mắt lại.
Không biết Phó Vân Tiêu là cố ý hay là vô tình, lúc này anh bỗng nhiên xoay người đi, ngay sau đó một mình đi về phía trước của giường.
“Giường đã dọn dẹp xong, anh còn chưa có chạm vào, bây giờ em có thể ở đây nghỉ ngơi một lúc.
”
Đưa lưng về phía Thời Hoan, Phó Vân Tiêu tùy ý mở miệng, ngay sau đó lại cầm hành lý của Thời Hoan lên đặt ở một bên.
“A.
”
Kế hoạch hôn trộm thất bại, Thời Hoan có chút mất mát, nhưng cô ta khẳng định sẽ không từ bỏ, thừa dịp Phó Vân Tiêu đưa lưng về phía mình, Thời Hoan duỗi hai tay ra, dự định lại đi đến ôm Phó