Bởi vì có quá nhiều đồ ăn vặt nên Đóa Đóa đã ngồi ăn ở đây rất lâu, quên cả thời gian, cho đến khi một người phụ nữ ở hành lang gọi tên “Đóa Đóa” thì Đóa Đóa mới ló đầu ra khỏi đống đồ ăn vặt.
“Mẹ.”
Đóa Đóa ngồi ở phòng bệnh của Bạch Tô trả lời mẹ mình.
Có tiếng bước chân dồn dập, sau đó mẹ của Đóa Đóa từ ngoài cửa bước vào.
“Mẹ, dì Bạch có nhiều đồ ăn vặt quá, con ăn không hết.”
Nhìn thấy mẹ của Đóa Đóa bước vào, Đóa Đóa nhảy khỏi giường, và kích động bắt đầu khoa tay múa chân với mẹ của mình.
Mẹ của Đóa Đóa xoa đầu Đóa Đóa, sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn Bạch Tô đang ngồi trên bàn viết thư hồi âm, chuẩn bị cảm ơn cô.
Nhưng mà, khi nhìn rõ mặt của Bạch Tô thì cô ấy sửng sốt một chút.
“Cô Bạch? Cô bị bệnh à?”
Mẹ của Đóa Đóa hơi cau mày, có một sự khó hiểu hiện lên trong mắt cô ấy.
Lúc đó Bạch Tô đang trả lời thư nên không chú ý lắm đến biểu hiện của Đóa Đóa.
“Ừm, đúng vậy.”
Bạch Tô không nghĩ nhiều, tùy ý đáp lại.
“Nhưng mà hôm qua không phải cô vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Mẹ của Đóa Đóa không nhịn được hỏi thêm một câu, đồng thời nhìn Tư Bắc Triệt bằng ánh mắt nghi ngờ, cô ấy càng thêm khó hiểu.
Sau khi nói xong, khi cô ấy định nói thêm điều gì đó thì có người ngoài cửa lại gọi tên “Đóa Đóa”.
Lúc này thì mẹ của Đóa Đóa mới nhớ ra rằng cô ấy đang tìm Đóa Đóa trở lại để làm phẫu thuật, sau đó cô ấy ôm Đóa Đóa đi ra ngoài.
Chuyện này không bình thường chút nào.
Mặc dù Bạch Tô không để ý đến những lời của mẹ Đóa Đóa, nhưng Tư Bắc Triệt thì đã nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt mẹ của Đóa Đóa từ khi cô ấy bước vào.
Sau đó mẹ của Đóa Đóa đã gọi chính xác họ của Bạch Tô và trò chuyện một cách tự nhiên, chân mày Tư Bắc Triệt càng nhíu chặt hơn.
Cảm giác này...!như thể hai người đã quen nhau từ trước.
Tuy nhiên, Tư Bắc Triệt chỉ đưa Bạch Tô đến bệnh viện này được hai ngày, anh ta chắc chắn rằng Bạch Tô và mẹ của Đóa Đóa chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.
Nhìn thấy mẹ của Đóa Đóa ôm Đóa Đóa ra ngoài, Tư Bắc Triệt không chần chừ, nhanh chóng chạy theo.
“Đợi đã.”
Tư Bắc Triệt nhìn bóng lưng của mẹ Đóa Đóa và Đóa Đóa rồi trực tiếp ngăn họ lại.
“Chú xấu xa.”
Mẹ của Đóa Đóa chưa lên tiếng thì Đóa Đóa đã nhìn Tư Bắc Triệt và làm mặt xấu.
“Đóa Đóa, trước khi đến bệnh viện con có gặp dì Bạch không?”
Lần này, Tư Bắc Triệt không cãi nhau với Đóa Đóa nữa mà nhìn Đóa Đóa rồi hỏi bằng một giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.
“Con nhìn thấy rồi, dì Bạch và chú Phó đã dẫn con đi ăn buffet rất đắt tiền.”
Đóa Đóa khoe khoang với Tư Bắc Triệt, sau đó cô bé còn thè lưỡi với anh ta.
“Chú Phó?”
Tư Bắc Triệt cau mày chặt hơn.
“Đúng vậy ạ, chú Phó tốt hơn chú nhiều.
Không giống chú không cho con chơi với dì Bạch.”
Đóa Đóa giơ nắm đấm mũm mĩm của mình ra rồi nhìn về Tư Bắc Triệt với biểu cảm siêu hung dữ.
Sau khi nói điều này, bác sĩ đã đi về phía Đóa Đóa.
Khi Tư Bắc Triệt muốn hỏi thêm câu nữa thì Đóa Đóa và mẹ của Đóa Đóa đã đi vào phòng phẫu thuật cùng bác sĩ.
Nhìn thấy bóng lưng của Đóa Đóa, mắt Tư Bắc Triệt trầm xuốn như đang suy nghĩ.
Bản năng mách bảo anh ta rằng chú Phó trong miệng Đóa Đóa chính là Phó Vân Tiêu, nhưng mà Đóa Đóa nói rằng họ cùng đi ăn, điều này làm anh ta không thể hiểu được.
Bởi vì ca phẫu thuật của Đóa Đóa vẫn còn cần một thời gian dài, nhưng mà Tư Bắc Triệt thật sự không thể chờ đợi được nữa.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi xoay người trở về phòng bệnh.
Khi quay trở lại, Bạch Tô vừa viết xong lá thư hồi âm cuối cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Tư Bắc Triệt, Bạch Tô không nhịn được mà đùa với anh ta.
“Sao hả? Bị Đóa Đóa giáo huấn rồi?”
Giọng điệu của Bạch Tô rất thoải mái.
Tư Bắc Triệt lắc đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
“Tôi vưa viết xong thư hồi âm rồi, tôi mời anh đi ăn cơm ở nhà ăn, anh đừng tính toán với con nít nữa.”
Nhìn thấy sự khác thường của Tư Bắc Triệt, Bạch Tô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô cho rằng anh ta đang tức giận với Đóa Đóa.
“Anh có chuyện cần làm nên sẽ không cùng đi ăn với em.”
Tư Bắc Triệt lơ đễnh trả lời rồi lại