Bạch Tô không nói gì chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài, thậm chí cô càng cảm thấy vừa rồi mình đã thật sự nhìn sai.
Xe chạy ra khỏi thành phố, theo quốc lộ rồi băng qua một khu rừng đô thị, vừa ra khỏi rừng thì trước mắt chợt mở ra một bờ biển bao la, bãi cát vàng vô tận, cầu vồng hiện lên giữa bãi biển và đại dương khiến người ta không nhịn được mà muốn đặt chân lên cầu vồng.
“Nhìn này! Đây là sự thật! Tôi không nói dối anh! Bãi biển cầu vồng thực sự tồn tại!”
Bạch Tô vỗ tay rồi kêu lên phấn khích trong xe.
Tư Bắc Triệt dừng xe ở cuối đường cao tốc, sững sờ khi nhìn cảnh đẹp trước mặt.
“Tạo hóa thật vĩ đại.
”
Trong mắt anh ta cũng hiện lên ánh sáng sặc sỡ của cầu vồng, không nhịn được mà cảm thán.
Sau khi Tư Bắc Triệt dừng xe, Bạch Tô nhanh chóng mở cửa xe, lao thẳng vào bãi biển.
Trời vẫn mưa nhẹ, thế nhưng chỉ có mặt biển này là nửa u ám nửa nắng vàng, Bạch Tô cố tình mặc chiếc váy trắng mỏng, cô quay người trên bãi biển, như trở thành một phần của cảnh vật.
Cuối cùng, Bạch Tô quay đầu hơi nên choáng váng vì vậy cô nằm thẳng trên bãi biển, vươn đôi chân nhỏ nhắn nghịch ngợm của mình ra bãi biển có mưa bên kia, để mưa nhỏ giọt trên bắp chân, trong khi cơ thể đang nằm dưới nắng.
Cảm nhận sự ấm áp của mặt trời và những làn gió biển thoải mái không ngừng thổi từ biển vào.
Cô nhắm đôi mắt của mình lại và tận hưởng vẻ đẹp ở đây, sau đó cô cảm thấy như thể có ai đó đến gần và ngồi bên cạnh mình.
“Anh đã thua rồi, cái này thật sự giống như trong truyền thuyết, nó thật sự có như vậy cảnh đẹp như vậy!”
Bạch Tô không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc trên mặt, không cần mở mắt cũng biết chỉ có Tư Bắc Triệt đang ngồi bên cạnh cô.
“Chà, em thắng rồi, ở đây đẹp thật.
”
Nhìn thấy Bạch Tô vui vẻ như vậy, Tư Bắc Triệt cũng cảm thấy rất vui.
Bạch Tô không trả lời nữa, lại nằm trên bãi biển phơi nắng, đến khi tạnh mưa dưới chân mới ngồi dậy, hai tay ôm gối.
“Cảm ơn anh ngày hôm nay đã đưa tôi đến đây.
”
Bạch Tô và Tư Bắc Triệt ngồi cạnh nhau, cô quay đầu nhìn Tư Bắc Triệt rồi rất nghiêm túc cảm ơn.
“Chính anh mới là người nên cảm ơn em.
Nếu không nhờ sự kiên quyết của em thì có lẽ anh đã không bao giờ nhìn thấy trên thế giới này lại có một kỳ quan như vậy.
”
Có lẽ vì cảnh vật quá xinh đẹp nên Tư Bắc Triệt không nói đùa nữa mà nghiêm mặt cảm ơn Bạch Tô.
Trời vừa mưa xong, gió biển từ ngoài biển thổi vào mặt mang lại cảm giác ướt lạnh.
Tư Bắc Triệt nhìn lướt qua bộ váy của Bạch Tô, cảm thấy nó quá mỏng.
“Anh sẽ lấy áo khoác trong xe cho em.
”
Nói xong, anh ta định đứng dậy và đi về phía chiếc xe.
“Không cần đâu, tôi không lạnh.
”
Bạch Tô nhanh chóng đưa tay ra để ngăn Tư Bắc Triệt lại, Bạch Tô nài nỉ hết lần này đến lần khác cho đến khi Tư Bắc Triệt ngồi xuống.
Con người luôn tỏ ra nhỏ bé trước thiên nhiên và thiên nhiên luôn ban tặng cho con người sức mạnh vô hạn.
Có mưa nên làm cho cảnh biến biến mất một phần, nhưng mà bên còn lại thì trời vẫn và hiện lên nửa cầu vồng.
“Vừa rồi, tôi đã đưa ra một quyết định.
”
Bạch Tô không ngoảnh lại, vẫn nhìn cảnh đẹp trước mắt.
“Ồ? Quyết định gì?”
Tư Bắc Triệt bắt đầu quan tâm, ngồi một bên nhìn Bạch Tô rồi hỏi.
“Tôi muốn tích cực tham gia hóa trị, tôi muốn sống hết mình và tôi muốn cố gắng hết sức để tồn tại.
”
Như thể cô đã hạ quyết tâm, giọng điệu của cô rất kiên định.
“Vậy là trước đó em không định sống nữa sao?”
Tư Bắc Triệt thực sự không hiểu suy nghĩ hiện tại của Bạch Tô, trên mặt hiện lên vẻ buồn cười.
“Thực sự không có cách nào để giao tiếp với một người chưa bao giờ bị bệnh như anh.
”
Bạch Tô không khỏi trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không định tính toán với anh ta nữa.
“Trước đây tôi cũng sẽ tiếp nhận điều trị, nhưng mà lúc đó tôi không có động lực và khao khát cuộc sống như bây giờ.
”
Bạch Tô lại nghiêm túc giải thích.
Lần này, Tư Bắc Triệt đã hiểu tường tận.
“Vậy anh sẽ ủng hộ em sống tiếp, vừa rồi anh cũng đã đưa ra một quyết định.
”
Tư Bắc Triệt cũng nhìn về phía xa, một nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt.
“Anh đã đưa ra quyết định gì?”
Bạch Tô cũng nhìn Tư Bắc Triệt với vẻ nghi ngờ.
“Đáp lại tình yêu cuộc sống của em vừa rồi, lát nữa anh