“Nếu biết vậy cũng không cần phải hỏi nữa.”
Sau khi Tư Bắc Triệt nói những lời này, anh ta không giải thích thêm nữa.
Nhìn Tư Bắc Triệt, Bạch Tô đột nhiên nở nụ cười chậm rãi nơi khóe miệng, giống như một đóa hoa đang nở rộ, lộng lẫy kiêu sa.
“Mặc kệ như thế nào, tôi có một chuyện muốn nhờ anh.”
Bạch Tô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Nói đi.”
Tư Bắc Triệt khẽ cau mày và ra hiệu cho Bạch Tô tiếp tục.
“Tôi hy vọng anh có thể tìm thấy một người phụ nữ phù hợp từ những người bạn tốt và bạn học của anh, sau đó giúp tôi giới thiệu cho Phó Vân Tiêu.”
Bạch Tô nói chuyện một cách nghiêm túc và chân thành, nhưng càng nghe thì càng giống như một lời trăn trối cuối cùng.
“Có phải em điên rồi không?”
Lông mày của Tư Bắc Triệt nhíu chặt hơn, anh ta dùng ánh mắt không nói lý nhìn Bạch Tô.
Anh ta rất rõ ràng về tình cảm của Bạch Tô dành cho Phó Vân Tiêu, nhưng bây giờ cô lại đang sắp xếp để anh ta giới thiệu người phụ nữ khác cho Phó Vân Tiêu.
“Tôi không điên, đây là một quyết định mà tôi đã nghĩ rất kỹ.”
Bạch Tô nở nụ cười trên mặt, nhìn Tư Bắc Triệt rồi nghiêm túc nói.
“Vậy nếu tôi không đồng ý?”
Sau đó Tư Bắc Triệt đã từ chối.
“Hôm nay trước khi ra bãi biển Cầu Vồng anh đã đặt cược với tôi.
Người thắng có thể ra một yêu cầu bất kỳ cho người thua, và tôi đã thắng.”
Bạch Tô chậm rãi nói.
“Bây giờ, tôi yêu cầu anh giới thiệu một người phụ nữ mà anh nghĩ phù hợp với Phó Vân Tiêu.”
Cô trịnh trọng nói ra chuyện này, nói xong có vẻ như đã cảm thấy nặng nề quá, liền nói thêm một câu.
“Xin anh hãy giúp tôi, bởi vì tôi lo lắng rằng một ngày nào đó sau khi Phó Vân Tiêu biết rằng tôi ra đi, anh ấy sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi đau này và sẽ cô đơn cả đời.”
Giọng điệu của Bạch Tô bắt đầu trở nên chân thành.
“Không cần giải thích cho anh nữa, không muốn nghe.”
Tư Bắc Triệt vẫy tay và đi thẳng ra ngoài phòng bệnh.
Khi đến cửa, lúc định rời đi thì anh ta hơi khựng nhưng mà lại không nỡ nhìn lại.
“Việc này anh sẽ giúp em nhưng mà em cũng chuẩn bị tâm lý đi.”
Nói xong, anh ta trực tiếp đi ra ngoài phòng bệnh, không hề nhìn Bạch Tô nữa.
Sau khi ra khỏi phường, Tư Bắc Triệt không thực sự đi xa.
Những lời nói của Bạch Tô đã có tác động rất lớn đến anh ta.
Trước đây, anh ta đã rất chắc chắn rằng mình phải che giấu việc Phó Vân Tiêu đến phương Tây và có một người giả mạo cô.
Bây giờ, anh ta đang suy nghĩ về việc có nên nói cho Bạch Tô và sự hiện diện của Bạch Tô giả hay không và phản ứng thế nào sau khi biết sự việc này.
Nhưng mà dù thế nào thì anh ta cũng cần phải cung cấp bằng chứng cụ thể.
Suy nghĩ một hồi, anh anh nhấc điện thoại bấm số của trợ lý.
“Điều tra Phó Vân Tiêu và những người phụ nữ bên cạnh anh ta, họ hiện đang ở phương Tây, chụp vài tấm ảnh rồi gửi qua đây.”
Sau khi dặn dò xong, Tư Bắc Triệt trực tiếp cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý trực tiếp gửi ảnh của Phó Vân Tiêu và Thời Hoan cho Tư Bắc Triệt.
Đám ảnh đó đuọc chụp từ mọi góc độ và mọi hướng, rõ ràng người phụ nữ này giống hệt Bạch Tô.
Sau khi nhận được ảnh, Tư Bắc Triệt cũng lại bị xoắn xuýt theo, anh ta không biết có nên đưa những bức ảnh này cho Bạch Tô xem hay không, cũng không đoán được Bạch Tô sẽ phản ứng như thế nào sau khi xem những tấm ảnh này.
Anh ta đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
Tư Bắc Triệt khẽ cau mày, ngoài cửa có một bác sĩ mặc áo choàng trắng đứng, nhưng mà hiển nhiên anh ta chưa từng nhìn thấy vị bác sĩ này.
“Mạo muội quấy rầy anh Tư, tôi được biết từ một người bạn rằng anh đang tìm cách điều trị các khối u.
Thật là trùng hợp khi một loại thuốc mới do phòng thí nghiệm của chúng tôi phát triển có thể đáp ứng nhu cầu của anh.”
Bác sĩ đã trực tiếp chỉ ra những điểm mà Tư Bắc Triệt cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên là sau khi nghe bác sĩ nói xong, ánh mắt thản nhiên ban đầu của Tư Bắc Triệt lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta bất động nhìn bác sĩ, như muốn nhìn thấu bí mật trong lòng bác sĩ đó.
“Anh muốn gì?”
Tư Bắc Triệt lạnh giọng hỏi, anh ta không tin trên đời này có người lại đem chuyện tốt như vậy cho anh mà không có lý do.
“Tiền.”
Bác sĩ cũng thẳng thắn, anh ta không giấu giếm mong muốn của mình.
Nhìn chằm chằm bác sĩ vài giây, nhìn