Ngày hôm sau, Bạch Tô vừa ăn xong bữa sáng từ nhà ăn trở về, lúc cô đang định thu chương trình radio thì đột nhiên có tiếng mở cửa yếu ớt, sau đó Đỗ Đỗ thò đầu ra khỏi khe cửa, nhìn thấy Bạch Tô ở đây, anh ta bước vào với một nụ cười toe toét.
“Còn muốn thu âm nữa sao?”
Đỗ Đỗ không chút khách khí, sau khi bước vào liền lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô.
“Cả ngày anh không có việc gì làm hay sao vậy? Có người hâm mộ nhiều như vậy thế tại sao phải tới tìm tôi?”
Bạch Tô liếc anh ta một cái, tức giận nói.
“Sợ cô chán đó, tôi tới đây để nói chuyện phiếm với cô.”
Đỗ Đỗ mặt dày, vẫn cười híp mắt.
“Tôi với anh không có gì muốn tán gẫu.”
Bạch Tô sắc mặt lạnh lùng, không muốn để ý tới anh ta nữa.
“Đúng rồi, có một điều tôi luôn muốn hỏi cô.”
Không quan tâm đến thái độ của Bạch Tô chút nào, Đỗ Đỗ nhất thời tìm đề tài khác để nói.
“Tại sao người phụ nữ bên cạnh Phó Vân Tiêu lại giống hệt cô? Có chuyện gì thế?”
Đỗ Đỗ như không có chuyện gì mà nói với Bạch Tô, nhưng mà trong khi đó anh ta lại âm thầm quan sát biểu hiện của Bạch Tô.
Quả nhiên, lời nói của anh ta đã thu hút thành công sự chú ý của Bạch Tô.
“Làm sao anh biết chuyện đó?”
Bạch Tô khẽ cau mày nhìn người đàn ông trước mặt này đầy nghi hoặc.
Cô càng ngày càng không thể hiểu nổi người trước mặt, huống chi là làm sao anh ta biết được chuyện đó.
“Không có gì tôi không biết cả.”
Trên mặt Đỗ Đỗ hiện lên vẻ tự mãn.
“Nhàm chán.”
Bạch Tô trừng mắt nhìn anh ta, chuẩn bị làm tiếp những gì cô đang làm dang dở.
“Người phụ nữ như cô thật là kỳ quái.”
Thấy Bạch Tô lại mất hứng, Đỗ Đỗ lại dùng vẻ mặt bí hiểm quan sát cô.
“Cô là một bản sao hay là người bên cạnh Phó Vân Tiêu mới là bản sao? Thậm chí là hai người có cùng chiều cao, điều đó thật đáng kinh ngạc.”
Đỗ Đỗ không khỏi phát ra một tiếng “ồ” trong miệng, cố gắng thu hút sự chú ý của Bạch Tô, nhưng mà Bạch Tô dường như không nghe thấy, cô vẫn đang chuẩn bị thu âm.
Nói xong câu đó, cả hai người đều chìm vào im lặng.
Đỗ Đỗ không biết đang suy nghĩ gì, từ từ bắt đầu bỏ đi vẻ cười cợt của mình
“Nghiêm túc mà nói, khi cô làm điều này thì nó rất nguy hiểm.”
Đỗ Đỗ mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Tố.
Lúc này Bạch Tô ngẩng đầu, đối mặt với Đỗ Đỗ.
“Tại sao lại nguy hiểm?”
Sau vài giây, Bạch Tố đặt đồ trong tay xuống, nhìn Đỗ Đỗ rồi nghi ngờ nói.
“Nếu những gì tôi hiểu là chính xác, có phải là cô cũng không biết người đang bên cạnh Phó Vân Tiêu đúng không?”
Vẻ mặt Đỗ Đỗ vẫn nghiêm túc, chậm rãi nói ra một câu.
“Không quen biết.”
Bạch Tô lắc đầu không phủ nhận.
“Vậy tại sao cô không đi vạch trần cô ta?”
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Đỗ khóe miệng nở nụ cười.
“Tôi chưa nghĩ đến việc việc trần, và tôi cũng không muốn vạch trần.”
Bạch Tô suy nghĩ một chút, nhưng mà vẫn không có nói cho anh ta biết nguyên nhân chi tiết.
Nhưng mà dường như Đỗ Đỗ cũng đã biết rõ tình hình của Bạch Tô, cho dù là Bạch Tô không nói gì cũng đoán được nguyên nhân.
“Ôi.”
Nhìn Bạch Tô vài giây, Đỗ Đỗ bất lực thở dài.
“Nếu tôi đoán không lầm thì cô hy vọng rằng một người khác giống như cô có thể ở bên cạnh thay cô chăm sóc Phó Vân Tiêu đúng không.
Cô muốn dù cô có thật sự gặp tai nạn thì Phó Vân Tiêu sẽ không phải buồn.”
Vừa phân tích, Đỗ Đỗ vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của Bạch Tô.
Quả nhiên, khi Đỗ Đỗ nói xong, một vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Bạch Tô.
Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng biểu hiện này vẫn bị Đỗ Đỗ bắt gặp.
Bạch Tô không nói chuyện, dừng một chút, Đỗ Đỗ tiếp tục phân tích.
“Cô chỉ đang nghĩ theo quan điểm của riêng mình.
Thực tế, bằng cách làm này thì cô đang ủ rất nhiều nguy cơ.”
“Nguy cơ gì?”
Trước đây thì Bạch Tô cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ hy vọng rằng Phó Vân Tiêu sẽ không cảm thấy buồn vì cô mà thôi.
Vì vậy, khi Đỗ Đỗ nói rằng cô làm như vậy là đang ẩn một nguy cơ, Bạch Tô có chút bối rối.
“Trước hết, cách tiếp cận của