Người phụ trách bất đắc dĩ mà thêm vào một câu.
“Tôi biết, bây giờ Tiểu Bạch đang ở đâu?”
Sau khi nghe người phụ trách nói, Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc một chút.
Phó Vân Tiêu luôn tỏ ra tàn nhẫn và quyết đoán trong các tình huống kinh doanh, nhưng khi liên quan đến gia đình thì thường sẽ chạm vào điểm yếu của mình.
“Theo tôi.”
Biết Phó Vân Tiêu đang sốt ruột vì con gái yêu, người phụ trách không chậm trễ hơn nữa, trực tiếp dẫn anh vào hậu trường của đoàn ca múa.
Đoàn múa đang diễn tập và người phụ trách đưa Phó Vân Tiêu đến một góc khuất để yên lặng quan sát họ tập luyện.
“Tiểu Bạch đang tập khiêu vũ ở đó.”
Người phụ trách giơ tay chỉ về hàng cuối cùng của đội.
Bạch Tiểu Bạch đang tập nhảy ở một góc của hàng ghế cuối cùng của đoàn múa.
Dù không hiểu gì về khiêu vũ, Phó Vân Tiêu cũng có thể thấy rằng động tác của Bạch Tiểu Bạch khác với những người khác.
Nói một cách chính xác, động tác của cô bé luôn chậm nửa nhịp so với người khác và thường mắc lỗi, giống như người mới bắt đầu học múa vậy...
“Vị trí trước đây của con bé là ở đâu?”
Không cần người phụ trách giải thích thêm, Phó Vân Tiêu cũng thấy đây không phải là vị trí ban đầu của Bạch Tiểu Bạch.
“Nó ở giữa hàng đầu tiên.”
Người phụ trách lại duỗi ngón tay ra.
Sau đó, Phó Vân Tiêu nhìn theo hướng ông ta chỉ và thấy vị trí ở giữa hàng đầu tiên vẫn còn trống, ánh đèn chiếu từ trên trời xuống, nhưng mà không có ai đang đứng dưới ánh đèn.
Lông mày Phó Vân Tiêu nhăn lại và nhíu chặt, anh bắt đầu nhìn Bạch Tiểu Bạch tập nhảy, nhưng mà không nói thêm câu nào.
Một điệu nhảy đơn giản nhưng mà Bạch Tiểu Bạch đã mắc lỗi nhiều lần.
Cho đến khi buổi khiêu vũ kết thúc và bắt đầu nghỉ ngơi, những người khác bắt đầu tụm năm tum ba lại tán gẫu.
Chỉ có duy nhất Bạch Tiểu Bạch là ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ trong góc với ánh mắt vô hồn.
Bạch Tiểu Bạch ngồi được một lúc thì một cô gái trạc tuổi cô bé từ xa bước tới rồi ngồi bên cạnh.
Lúc này Bạch Tiểu Bạch mới bỏ đi trạng thái đờ đẫn, vừa vặn nặn ra một nụ cười trên mặt.
“Đây là bạn tốt của Bạch Tiểu Bạch trong đoàn múa.”
Người phụ trách cũng đang quan sát trạng thái của Bạch Tiểu Bạch với Phó Vân Tiêu, nên vừa vặn giới thiệu danh tính của cô gái này.
“Ừm.”
Phó Vân Tiêu gật đầu, sau đó cẩn thận quan sát.
Có thể thấy, cô gái này quả thực rất quen thuộc với Bạch Tiểu Bạch, vừa trò chuyện với Bạch Tiểu Bạch vừa khua tay múa chân rất nhiệt tình.
Tính cách của cô gái này khá phù hợp với Bạch Tiểu Bạch, nhưng nhìn từ góc độ người xem, Bạch Tiểu Bạch có chút chiếu lệ, tựa hồ có gì đó nặng lòng.
Trong toàn bộ cuộc trò chuyện, ánh mắt của Bạch Tiểu Bạch luôn có chút thất thường, thần sắc bất định.
Cho đến khi hai người nói thêm vài câu, cô gái đó đứng dậy rời đi thì Bạch Tiểu Bạch lại trở về trạng thái ngẩn ngơ một mình.
“Những gì anh thấy là tình hình hiện tại của Tiểu Bạch.”
Người phụ trách không khỏi lại thở dài lắc đầu.
“Lần cuối cùng Tiểu Bạch xuất hiện trong tình huống này là sau khi cô ấy thất tình, nhưng lúc đó cô ấy chỉ thỉnh thoảng mới ngẩn ngơ và hành vi của cô ấy khá bình thường.”
Ông ta bình tĩnh thuật lại trạng thái trước đây của Bạch Tiểu Bạch, giọng nói hơi trầm xuống, trước tiên thở dài.
“Lần trước khi cô ấy thất tình thì người trong đoàn múa rất quan tâm cô ấy, lúc đó thì cô ấy cũng rất vui vẻ cùng những người khác trong đoàn múa chơi đùa.
Nhưng lần này ngoài việc không chú ý, cô ấy cũng có ý né tránh các thành viên khác của đoàn múa.
Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào cô ấy lại đột nhiên xuất hiện trạng thái này.”
Người phụ trách tường thuật trung thực trạng thái của Bạch Tiểu Bạch.
Sau khi nghe ông ta nói xong thì Phó Vân Tiêu chỉ gật đầu.
“Cám ơn, bây giờ tôi nói chuyện với con bé có tiện không?”
“Tiện chứ.”
Người phụ trách đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: “Chúng tôi chỉ hy vọng anh có thể trò chuyện với cô ấy.
Dù sao chúng tôi cũng muốn nhìn thấy một Tiểu Bạch khỏe mạnh và hoạt bát.
Cô ấy là một vũ công xuất sắc và một vũ công thiên tài, nên tôi không muốn cô ấy bị hủy hoại như thế này.”
Nói xong, người phụ trách làm một cử chỉ xin mời, rồi cùng