Bác sĩ Điền thật sự là quá trực tiếp, cô ta cũng đã nói đến mức này rồi, nếu Tư Bắc Triệt từ chối lần nữa thì quá là đả kích người ta.
“Chúng ta cùng nhau xem đi, đúng lúc tôi cũng muốn xem buổi hòa nhạc này.”
Tư Bắc Triệt mỉm cười hào phóng, sau đó đưa một tay ôm ngực, cúi đầu làm động tác mời.
Nếu lắng nghe kỹ những gì Tư Bắc Triệt nói thì sẽ thấy rằng anh ta nói rằng anh ta muốn xem buổi hòa nhạc này, chứ không phải anh ta muốn xem buổi hòa nhạc này với cô ta.
Chỉ với một vài điểm khác biệt nhỏ nhoi thôi, mặc dù có vẻ rất nhiệt tình nhưng anh ta luôn giữ được phép lịch sự đúng mực trong quá trình ở chung.
Loại lịch sự này là khoảng cách.
Tuy nhiên, dù sao, chỉ cần Tư Bắc Triệt đồng ý với bác sĩ Điền thì cô ta cũng vẫn rất vui.
Ghế số 11 và 12 ở dãy số 5 là nơi tốt nhất để xem buổi hòa nhạc.
Hai người vừa ngồi xuống thì Tư Bắc Triệt đưa bắp rang bơ mua trước đó cho cô ta.
“Cảm ơn anh.”
Có thể thấy bác sĩ Điền vẫn có chút câu nệ.
Sau khi lịch sự cảm ơn, cô ta cầm bắp rang bơ một cách rất ngại ngùng, như thể không muốn phá hủy hình tượng tiểu thư trí thức của mình.
Sau khi buổi hòa nhạc vừa vang lên bài hát mở màn thì bác sĩ Điền bình tĩnh cầm bỏng ngô và lén lút nhìn Tư Bắc Triệt.
Nhìn bề ngoài thì cô ta rất điềm tĩnh nhưng thực chất trong lòng đã “thình thịch, thình thịch”, hồi hộp vô cùng.
Ánh mắt cô ta lặng lẽ di chuyển dọc theo khuôn mặt điển trai của Tư Bắc Triệt, lướt qua đôi môi mỏng và cánh mũi, tiến đến gần mắt anh ta từng chút một.
Bác sĩ Điền hơi nghiêng đầu và bí mật nhìn Tư Bắc Triệt.
Không biết tại sao, khuôn mặt này sẽ luôn cho người ta một cảm giác vừa kiềm chế lại vừa hưng phấn.
Bởi vì vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tư Bắc Triệt thì nhịp tim của bác sĩ Điền không khỏi tăng nhanh, miệng trở nên khô khốc, toàn bộ khuôn mặt sẽ trở nên đỏ bừng.
Tuy nhiên, khuôn mặt này lại sẽ khiến cô ta cảm thấy khó gần, không dám đến gần, chỉ có thể lén lút nhìn, thậm chí là không thể nhìn thẳng.
Cuối cùng, ánh mắt cô vô tình lướt qua đôi mắt của khuôn mặt này và dừng lại một chút.
Đây chắc chắn là đôi mắt sạch sẽ nhất mà cô ta từng thấy.
Đôi mắt trong veo của anh ta không có nhiều câu chuyện, khi anh ta cùng người đối diện nhìn nhau và cười thì đôi mắt anh ta sẽ cong lên như hình lưỡi liềm.
Nhìn nhau...
Bác sĩ Điền vốn là đang tìm từ để miêu tả đôi mắt này, bỗng nhiên cô ta nghĩ đến từ này thì mặt cô “bùm” một tiếng đỏ bừng.
Đúng vậy, Tư Bắc Triệt đang mỉm cười nhìn bác sĩ Điền không chút che giấu.
Nói cách khác, lúc bác sĩ Điền đang lén lút quan sát Tư Bắc Triệt thì tất cả động tác, biểu cảm của cô ta đều lọt vào trong mắt của anh ta.
Bao gồm cả sự mê trai vừa xuất hiện trong mắt của cô ta.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Điền vừa thẹn vừa xấu hổ, cả khuôn mặt càng đỏ hơn.
Cô ta nhanh chóng tập trung ăn bỏng ngô, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu.
Thật ra, Tư Bắc Triệt không cố ý nhìn bác sĩ Điền, nhưng anh ta cảm thấy bác sĩ Điền bên cạnh ăn bỏng ngô rất kỳ lạ, dáng vẻ rất khắc chế nên anh ta không nhịn được màliếc nhìn cô ta một cái.
Không ngờ, Tư Bắc Triệt lại tình cờ nhìn thấy bác sĩ Điền đang lén lút quan sát anh ta, sau đó thì cảnh tượng xấu hổ trên đã xảy ra.
“Vậy thì được rồi.”
Một giọng cười phát ra từ Tư Bắc Triệt.
Nhưng bây giờ bác sĩ Điền không có cách nào để nói chuyện với Tư Bắc Triệt, chỉ nghe thấy Tư Bắc Triệt tiếp tục nói: “Khi đến buổi hòa nhạc như thế này thì phải ăn bỏng ngô, cái ly này là của cô và cô nhất phải ăn hết trước khi buổi hòa nhạc kết thúc.”
Nếu anh ta đã đồng ý xem buổi hòa nhạc thì anh ta cũng muốn để buổi hòa nhạc được kết thúc trong trạng thái thoải mái, vì vậy anh ta đã nói với giọng điệu nửa ra lệnh và nửa đùa cợt.
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, nhiệt độ trên mặt bác sĩ Điền từ từ giảm xuống.
“Hiểu rồi.”
Các sĩ Điền gật đầu, sự gò bó ban đầu cũng từ từ trở nên thả lỏng..
Trong suốt buổi hòa nhạc, bác sĩ Điền không nhịn được mà nhìn Tư Bắc Triệt thêm vài lần.
Buổi biểu diễn thật tuyệt vời, nhưng tâm trí của cô ta không