Rõ ràng Bạch Tiểu Bạch vẫn có chút nghi ngờ.
“Có điều gì đó đã xảy ra với mẹ con đúng không? Đó là lý do tại sao ba gạt con?”
Bạch Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
“Không có.”
Phó Vân Tiêu lắc đầu.
“Bên kia không có ai nói chuyện, cho nên ba liền cúp máy.”
Phó Vân Tiêu tùy ý thêm vào một câu khác.
“Vậy còn mẹ thì sao? Sao lâu quá rồi con không thấy mẹ về?”
Giọng điệu của Bạch Tiểu Bạch vẫn có chút gấp gáp, sau đó cô bé kiên trì hỏi, rõ ràng là vẫn không tin những gì Phó Vân Tiêu nói.
“Bạch Tô đi ra ngoài du lịch rồi.”
Giọng nói đều đều vẫn tiếp tục, nhìn vào biểu hiện của Phó Vân Tiêu và giọng nói của anh thì nó cũng không có vẻ là đang nói dối.
“Đi du lịch? Vậy tại sao hai người không đi cùng nhau?”
Bạch Tiểu Bạch vẫn giữ thái độ thận trọng, luôn hoài nghi những gì Phó Vân Tiêu nói.
“Công ty của ba có quá nhiều việc kinh doanh.”
Phó Vân Tiêu luôn nói với một giọng đều đặn, như thể đang nói một điều gì đó bình thường.
“Hơn nữa, mẹ của con đã nói là muốn được đi du lịch một mình.
Cô ấy hy vọng rằng mình có thể tìm thấy một cách sống mới và khám phá nhiều điều hơn trong cuộc sống.”
Sau đó, Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tiểu Bạch về vụ việc bằng giọng điệu bình thường của Bạch Tô.
Bạch Tiểu Bạch nghi ngờ gật đầu, không nói gì đứng dậy rời khỏi phòng khách, trở lại phòng ngủ đi ngủ.
Cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng lại, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Bạch biến mất vào phòng ngủ, Phù Vân Tiêu thu hồi ánh mắt.
Mắt anh lại nhìn vào điện thoại một lúc, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ gì.
Màn đêm càng ngày càng yên tĩnh, Phó Vân Tiêu một mình ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nước Tây, Bạch Tô nhanh chóng cúp điện thoại khi nghe thấy giọng nói của Phó Vân Tiêu.
“Hô.”
Lúc nãy cô căng thẳng như muốn phát điên lên, lúc này sau khi chắc chắn rằng Phó Vân Tiêu không sao thì cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, điều này làm dịu đi chút lo lắng của cô.
Bởi vì trước đó Bạch Tiểu Bạch không thể nghe điện thoại, nên cô không biết phải làm thế nào.
Suy nghĩ hồi lâu, cô lấy hết can đảm gọi đến số điện thoại cố định ở nhà, nhưng thật tình cờ, điện thoại cố định ở nhà không có ai trả lời.
Cô đã lo lắng đến cùng cực và cô không biết phải làm gì khi điện thoại cố định ở nhà vẫn không liên lạc được.
Vội vàng, Bạch Tô đã tìm mọi cách để có thể liên lạc được mà không bị phát hiện.
Cuối cùng, khi cô gọi đến biệt thự nơi trước đây họ ít sinh sống thì Phó Vân Tiêu đã nhấc máy.
Khi xác định rằng Phó Vân Tiêu đã an toàn, trái tim cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng mà, dù sao vừa rồi cô cũng quá căng thẳng, nhất thời thần kinh không thể thả lỏng.
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô lại nhận ra một điều.
Tại sao Phó Vân Tiêu lại ở trong một biệt thự mà trước đây anh hiếm khi ở?
Nghĩ đến đây, lông mày cô khẽ cau lại, cô không khỏi nghĩ lại.
Suy nghĩ một lúc.
Bạch Tô gần như phát điên lên với chính mình, xua tay giải tỏa những suy nghĩ lung tung trong não.
Vứt điện thoại sang một bên, Bạch Tô nằm trên giường bệnh nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại, bóng dáng của Phó Vân Tiêu vẫn hiện ra trước mặt cô và những điều tồi tệ xảy đến anh cứ lướt qua mắt Bạch Tô.
“Ôi!”
Bạch Tô khó chịu thở dài, nặng nề ném cái chăn sang một bên.
Sau đó cô cố gắng ngủ một giấc, nhưng mà vẫn như cũ, vẫn không thể ngủ được.
Cuối cùng, Bạch Tô không còn cách nào khác đành phải từ bỏ ý định ngủ, tùy ý cầm lấy áo khoác, dự định đi dạo để xem có thể ngủ được không.
Bạch Tô chỉ là đi ngủ sớm hơn người khác nên thật sự bây giờ cũng chưa muộn.
Bên hồ của bệnh viện vẫn có rất nhiều người đi dạo, trong rừng cây cách đó không xa, thậm chí có những ông bà đang hăng hái chơi cờ.
Chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, cô đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này khá thoải mái, không nói đến chuyện đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, hiện tại thật sự không có nhiều chuyện đáng để cô phải lo lắng.
Đi được chừng mười phút thì