Bạch Tô bước đi vài bước, cô phát hiện Phó Cảnh Hoài vẫn đang đi theo phía sau.
Cô bất đắc dĩ quay lại nhìn Phó Cảnh Hoài.
“Có thể đừng đi theo tôi nữa có được không?”
Sau khi Bạch Tô đứng lại, Phó Cảnh Hoài cũng không bước tiếp nữa.
Ánh mắt hắn nhìn về phía chiếc xe: “Em lên xe thì tôi sẽ không đi theo em nữa.
“…”
Lên xe? Không phải đều như nhau sao? Vẫn là không thể thoát khỏi Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài thấy Bạch Tô đứng yên tại chỗ, cô vẫn bày ra vẻ không muốn thỏa hiệp với hắn.
Phó Cảnh Hoài bất lực lắc lắc đầu sau đó tiến về phía Bạch Tô.
Hắn kéo cánh tay của Bạch Tô, nói với cô: “Được rồi, lên xe đi.
Em nghĩ tôi quyết định mà chưa có chuẩn bị gì à? Tôi từ chức đương nhiên cũng đã có ý định của riêng mình rồi.”
Bạch Tô nửa tin nửa ngờ.
Thế nhưng cô cũng rất hiểu Phó Cảnh Hoài.
Nếu như cứ tiếp tục hơn thua ở đây thì Phó Cảnh Hoài cũng sẽ theo cô tới cùng, như thế này cũng rất mất thời gian.
Bạch Tô bất lực nhìn Phó Cảnh Hoài, cuối cùng vẫn quyết định lên xe của hắn.
Nhưng mà sau khi lên xe, vốn dĩ Bạch Tô cho rằng Phó Cảnh Hoài sẽ đưa cô về nhà thế nhưng hắn không làm thế mà đưa cô tới một bệnh viện.
Bệnh viện này là một bệnh viện tư nằm khuất trong một khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Bạch Tô đã nghe từng nghe tên của bệnh viện – Bệnh viện Đạt Ái.
Thế nhưng lâu rồi cô cũng chưa nghe thấy mọi người nhắc tới cái tên này.
Không ngờ Phó Cảnh Hoài lại đỗ xe trước cửa bệnh viện.
Lúc Bạch Tô xuống xe thì bên ngoài đều đã mọc rêu hết cả, trông rất cũ kỹ.
Bước thêm vài bước, Bạch Tô cảm thấy bệnh viện tư nhân này chẳng khác gì một phòng khám nhỏ bán thuốc giả cả.
Bạch Tô nhíu mày nhìn bệnh viện trước mặt.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo blouse nhã nhặn từ bên trong đi ra, khi thấy Phó Cảnh Hoài liền vội vàng bước tới.
“Chào bác sỹ Phó.
Anh tới rồi à.”
Anh ta nói xong liền mời Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài đi vào bên trong.
Bạch Tô chỉ có thể theo sau Phó Cảnh Hoài.
Sau đó Phó Cảnh Hoài cùng người đàn ông mặc áo blouse kia cùng nhau vào phòng khám nói chuyện một lát.
Bạch Tô ở bên ngoài cũng có thể loáng thoáng nghe được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra bệnh viện này là do một người tên Chu Đạt cùng với vợ thành lập nên, sau này Chu Đạt qua đời thì bệnh viện do con trai Chu Tư tiếp quản.
Nhưng Chu Tư cũng không am hiểu chuyện quản lý lắm, kỹ thuật khám chữa bệnh ở đây cũng bình thường.
Trong quá trình bệnh viện phát triển cũng đã gặp phải một số sự cố như người nhà bệnh nhân tới làm loạn nên đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để tạo các mối quan hệ xã hội, ngoài ra còn có người cố ý hãm hại nữa nên bệnh viện dần dần đã suy yếu, bây giờ gần như đã không thể chống đỡ được nữa.
Thậm chí không thể trả lương nổi cho bác sỹ và y tá.
Ý định của Phó Cảnh Hoài chính là tiếp quản bệnh viện tư này, sau đó sắp xếp đội ngũ y bác sỹ của mình vào.
Bạch Tô ở bên ngoài nghe được, càng nghe cô càng cảm thấy kinh ngạc.
Đầu óc của những người nhà họ Phó đúng là vô cùng giỏi tính toán.
Phó Cảnh Hoài không những am hiểu và thông thạo trong ngành ý, hơn nữa ở những khâu quản lý cũng vô cùng chu toàn.
Sau đó hai người trao đổi một số tài liệu mà Chu Tư gửi cho Phó Cảnh Hoài.
Sau khi Phó Cảnh Hoài đồng ý tiếp quản bệnh viện hắn liền ra khỏi phòng làm việc.
Hắn nói với Bạch Tô: “Đi thôi.”
Bạch Tô vội vàng đi theo Phó Cảnh Hoài, khi yên vị trên xe của hắn cô mới lên tiếng hỏi: “Anh bắt đầu bàn bạc với bệnh viện này từ khi nào vậy?”
Nếu như trong một thời gian ngắn như vậy mới bắt đầu bàn bạc với bệnh viện thì sao hắn có thể học được những thứ này nhanh như thế được chứ.
Vì thế Bạch Tô kỳ vọng Phó Cảnh Hoài sẽ trả lời rằng hắn đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Chỉ như vậy mới có thể khiến cho Bạch Tô thoải mái hơn một chút, mới có thể tự thuyết phục bản thân mình rằng vốn dĩ Phó Cảnh Hoài đã có sẵn những dự định rồi.
“Hôm qua.”
Phó Cảnh Hoài lên tiếng.
Câu trả lời của hắn đã khiến cho kỳ vọng của cô hoàn toàn vỡ vụn.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Hoài, khó