“Có chút khó khăn.”
Một lúc lâu sau, một giọng nói làm khó làm dễ vang lên từ bên kia điện thoại.
“10 triệu.”
Thời Hoan trực tiếp nói ra một con số, sau đó có một khoảng im lặng trong điện thoại, dường như bên kia đang suy nghĩ.
“Cô biết gốc rễ của Bạch Tô ở thành phố A…”
Bên kia đang nói chuyện, Thời Hoan không cho anh ta cơ hội nói xong thì trực tiếp ngắt lời anh ta.
“20 triệu.”
Nhịp tim của người bên kia đã tăng nhanh đáng kể, thậm chí có thể nghe thấy qua điện thoại.
“Cô đã đóng thế Bạch Tô, vậy mà còn…”
Anh ta vừa nói thì liền bị một dãy số cắt ngang.
“50 triệu.”
Thời Hoan nói không chút do dự, như thể đó chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
“Được rồi, chúng tôi nhận vụ làm ăn này.”
Bên kia trầm giọng nói.
“Tôi hy vọng anh có thể cho tôi nhìn thấy thi thể cô ta càng sớm càng tốt.”
Nói xong thì Thời Hoan trực tiếp cúp điện thoại.
Ba ngày sau, bệnh viện tư nhân Saintlton.
Vẫn không có tin tức gì của Phó Vân Tiêu cho nên Bạch Tô ban ngày thì chăm sóc Tư Bắc Triệt ở bệnh viện tư, buổi tối về nhà tự tìm manh mối.
Để chăm sóc Tư Bắc Triệt tốt hơn, Bạch Tô cũng đã nghiên cứu một bộ các bài tập phục hồi chức năng, được đặt tên một cách khéo léo để giúp anh ta phục hồi về mọi mặt.
Ngoài các bài tập phục hồi chức năng, cô cũng mua một loạt đồ chơi lego cho Tư Bắc Triệt, một mô hình trẻ em được cho là để Tư Bắc Triệt khôi phục trí thông minh của mình.
Cuối cùng làm cho Tư Bắc Triệt liên tục trợn mắt, luôn cảm thấy Bạch Tô đang cố ý sửa mình.
Vào ngày đó, Bạch Tô vốn định vào viện với lý do giúp Tư Bắc Triệt hồi phục nhưng mà không biết sao lại biến thành chuyến đi mua sắm.
Không hiểu sao chợ hôm nay có vẻ vô cùng nhộn nhịp, có rất nhiều khách hàng xếp hàng dài trước tiệm các tiểu thương.
Thật ra, Bạch Tô rất thích tham gia các cuộc vui, đặc biệt là loại vui vẻ này, chỉ cần cô phát hiện ra thì cô sẽ không cho qua.
Lẩn vào trong đám người, Bạch Tô nhìn chung quanh đến hoa mắt, không biết nên mua cái gì.
Loại chợ này thì việc đông đúc là ưu điểm của nó, đồng thời nhược điểm lớn nhất của nó cũng là đông đúc.
Mọi người không có cơ hội mua sắm và chỉ có thể tiến về phía trước theo dòng người.
Sau hai ngã tư nữa, dòng người vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Bạch Tô nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông và đi đến một con hẻm hơi hẻo lánh, định bỏ đám đông để tự mình đi mua sắm.
Bắt đầu từ quầy hàng đầu tiên trong hẻm, Bạch Tô càng cảm thấy ngạc nhiên thích thú.
Như thể con hẻm này được làm riêng cho Bạch Tô vậy, quầy hàng nào cũng có thứ mà Bạch Tô muốn, từ đồ trang sức đến một số đồ vật hợp tuổi, Bạch Tô đều thích.
Bạch Tô mua một đôi bông tai từ gian hàng thứ nhất và một chuỗi vòng tay từ gian hàng thứ 2.
Cô mua rất nhiều phụ kiện nhỏ khác từ gian hàng thứ ba, thứ tư và thứ năm cho đến khi cái túi trên tay chất đầy phụ kiện.
Đứng phía trước nhìn lại, quầy hàng ở phía sau bắt đầu thưa thớt, Bạch Tô tính toán đại khái là với tốc độ của mình, có thể ra khỏi con hẻm này, rẽ vào con hẻm khác trong vòng một tiếng đồng hồ.
Mặc dù những người buôn bán phía sau trở nên thưa thớt, nhưng đồ của họ cũng tinh xảo hơn, hơn nữa còn có nhiều thứ mà Bạch Tô thích.
Cô đang tùy tiện chọn đồ ở trước một quầy hàng thì đột nhiên có tiếng ồn ào náo nhiệt ở lối vào hẻm, cùng lúc có một âm thanh của “rầm rập rầm rập”.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn về phía sau, khi cô bước vào thì đây vẫn là một mảnh bình an.
Bây giờ không biết nó bắt đầu từ khi nào đã có hai nhóm người đeo khẩu trang, cả hai đều cầm dao rựa đứng ở đầu ngõ, có vẻ như sẽ xông vào đánh nhau bất cứ lúc nào.
Bạch Tô vừa nhìn một cái liền đi về phía cuối hẻm, chỉ là mới vừa đi vài bước đến cuối hẻm liền phát hiện không