“Chị Bạch.”
Quả Quả chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn trốn trong chiếc xe taxi bị bỏ hoang.
Bạch Tô liếc nhìn quanh con hẻm, lợi dụng lúc tên mấy tên côn đồ không ở trong hẻm, nhanh chóng bế Quả Quả ra khỏi xe, sau đó đưa cô bé trở lại bệnh viện tư nhân của Tư Bắc Triệt.
Bệnh viện tư nhân Staintlton.
Lúc Bạch Tô ôm Quả Quả trả về thì tình cờ gặp được Đỗ Đỗ ở cửa, anh ta cũng đến bệnh viện này.
“Tại sao anh ở đây?”
Đến cửa bệnh viện, Bạch Tô đặt Quả Quả xuống, nhìn Đỗ Đỗ hỏi, nhưng mà cô vẫn đang thở hổn hển, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tôi đang tìm cô.”
Đỗ Đỗ có chút không nói nên lời, lộ ra vẻ phỉ nhổ.
“Mà này, cô đây là…”
Anh ta nhìn thấy Bạch Tô từ xa chạy đến, hơn nữa trong tay còn ôm một đứa trẻ, vẻ mặt hốt hoảng như đang tránh né ai đó.
Đỗ Đỗ thấy vậy thì có chút nghi ngờ hỏi Bạch Tô.
“Ồ...!nó là một câu chuyện dài.”
Bạch Tô thở dài thườn thượt, rồi nói: “Trở về phòng bệnh trước đi, tôi, anh và Tư Bắc Triệt nói chuyện với nhau.”
“Được.”
Đỗ Đỗ gật đầu, liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh Bạch Tô rồi theo bọn họ trở về phòng bệnh.
Quả nhiên, Đỗ Đỗ không phải là người duy nhất tò mò về Bạch Tô.
Biết Bạch Tô ra ngoài mua sắm, nhưng lần này cô không mua gì mà chỉ mang theo một cô bé trở về, chắc chắn mọi người có thể đoán được đã có chuyện xảy ra.
Mà hiện tại, trên mặt Bạch Tô hiện lên rõ ràng là có chuyện, tựa như vừa mới trải qua một chuyện quan trọng.
“Đây là...!con gái mới của em?”
Vẻ mặt tò mò của Tư Bắc Triệt nhìn sang, anh ta ngập ngừng nói đùa với Bạch Tô.
“Chào chú.”
Biết rằng anh ta đang nói về mình, Quả Quả nhìn Tư Bắc Triệt và hô lên một cách ngọt ngào, rất lễ phép.
“Chào cô bé.”
Tư Bắc Triệt nhiệt tình chào hỏi Quả Quả, rồi nhìn Bạch Tô với vẻ không tin tưởng.
“Chẳng lẽ cô bé thật sự là con gái của em sao?”.
ngôn tình sủng
Với sự tò mò và nhiều chuyện, Tư Bắc Triệt nhìn Bạch Tô với vẻ mặt cực kỳ cường điệu, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Chú à, con là con gái của mẹ, không phải con gái của chị Bạch.”
Quả Quả rất thích nói chuyện, Bạch Tô chưa kịp trả lời thì cô bé đã vội vàng trả lời câu hỏi của Tư Bắc Triệt.
“Bạn nhỏ, con gọi cô ấy là chị mà lại gọi chú là chú, có nhầm không vậy?”
Sự chú ý của Tư Bắc Triệt đặt lên cách xưng hô của cô bé, vừa rồi cô bé gọi anh ta là chú, anh ta cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà cô bé gọi Bạch Tô là chị mà gọi anh ta là chú thì lại khác, điều này khiến anh ta có chút mất cân bằng.
“Không có, chú không phải là chú sao?”
Quả Quả vẫn ngây ngô hỏi.
“Hừ...!vậy con cũng nên gọi là dì Bạch đúng không?”
Thấy mình không thể trở thành anh, Tư Bắc Triệt không còn cách nào khác là phải hướng dẫn Quả Quả từng bước, để Bạch Tô trở thành cùng thế hệ với anh ta.
“Chị gái là chị gái, vì chị gái xinh đẹp.
Nhưng mà người chú hơi xấu, những người xấu thì nên gọi là chú ạ.”
Quả Quả nghiêm túc giải thích, nghe cô bé nói như vậy, Bạch Tô không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Tư Bắc Triệt có chút không nói nên lời, nhưng mà dường như Quả Quả nói cũng có chút đạo lý.
Mà Tư Bắc Triệt thì không thể tính toán với một đứa trẻ được nên vội vàng kết thúc chủ đề.
“Đứa nhỏ này từ đâu tới?”
Tư Bắc Triệt cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang Bạch Tô và bắt đầu nói về những vấn đề mình quan tâm.
“Ôi.”
Bạch Tô hơi cúi đầu, có chút mất mát, trong lòng cô vẫn còn lo lắng cho mẹ của Quả Quả.
“Cô bé là Quả Quả và cô bé và mẹ cô bé vừa cứu tôi.”
Sau khi sắp xếp từ ngữ, Bạch Tô thuật lại sự việc vừa rồi một cách ngắn gọn.
Khi Bạch Tô dùng từ “cứu” thì Tư Bắc Triệt và Đỗ Đỗ đồng thời cau mày.
“Đã cứu em?”
Tư Bắc Triệt không thể không lặp lại điều đó một lần nữa.
“Chính xác.”
Bạch Tô nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: “Tôi mới vừa đi mua sắm, không biết có chuyện