“Người đi rồi?”
Người thanh niên bình tĩnh liếc nhìn về hướng ngoài cửa.
“Ừ, đi rồi.”
Văn thản nhiên gật đầu.
Nếu Thời Hoan vẫn còn ở đâu thì cô ta nhất định sẽ nhận ra người con trai to lớn trông vô hại và tỏa nắng này, người này chính là cộng sự đáng tin cậy của cô ta, Bạch Hà.
Tuy nhiên, Bạch Hà không coi cô ta như một đối tác.
“Thế nào?”
Bạch Hà vẫy vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ mang lên một tách cà phê.
“Không mất nhiều thời gian và công sức như vậy, cô ta có thể xử lý tốt hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ.”
Văn bình luận một cách thản nhiên, không tán thưởng Bạch Hà bao nhiêu.
“Tốt hơn là nên cẩn thận, như vậy thì sẽ không có sơ hở nào.”
Đôi mắt Bạch Hà hơi rủ xuống, như có điều suy nghĩ, cũng yên tĩnh như Văn.
“Được.”
Đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm, sau đó Văn lại đặt cà phê xuống bàn.
Lúc này, cà phê của Bạch Hà cũng đi tới, nhấp một ngụm cà phê trước mặt, sau đó từ từ đặt tách xuống.
“Tôi đã thực hiện những gì tôi đã hứa với cô rồi, hãy nhớ thực hiện những gì cô đã hứa với tôi.”
Đặt lại cái tách, Bạch Hà nghiêm túc nhìn Văn có ý nhắc nhở nhưng cậu ta lại không nói cụ thể, hiển nhiên hai người nhất định đã nói chuyện nhiều hơn một lần.
“Yên tâm đi.”
Một nụ cười nhẹ chợt hiện trên khóe miệng Văn.
“Mục tiêu của tôi là giết cả Bạch Tô thật và giả, sau đó nhân cơ hội để giải cứu Phó Vân Tiêu và để Phó Vân Tiêu nợ ân tình của tôi.”
Nụ cười trên khóe miệng Văn trở nên mãnh liệt hơn, cô ta giải thích điều đó một lần nữa cho Bạch Hà.
“Về phần công ty của Phó Vân Tiêu, tôi không có hứng thú gì cả.
Sở dĩ trước đây tôi phát động chiến tranh thương mại là vì ép Phó Vân Tiêu phải phục tùng.
Chỉ cần tôi có được Phó Vân Tiêu thì tôi sẽ giao cho cậu những thứ khác.”
Khi Văn nói lời này, ngón trỏ của cô ta không ngừng gõ lên bàn, hiển nhiên những thứ này đã nằm trong kế hoạch của cô ta.
Về thủ đoạn lấy giả làm thật mà Văn nói với Thời Hoan, đó chỉ là thủ đoạn do cô ta ngẫu nhiên nghĩ ra mà tôi.
Mục đích cuối cùng là giết hai người này trước mặt Phó Vân Tiêu trên đảo Vô Danh và cắt đứt ý nghĩ của Phó Vân Tiêu.
Chỉ có kẻ không có đầu óc như Thời Hoan mới có thể vì tư tâm của mình mà tin tưởng Văn hết mình để rồi cuối cùng bị người khác lợi dụng như cao dao.
“Được rồi, chúc chúng ta thành công.”
Sau khi nghe Văn đảm bảo một lần nữa, miệng Bạch Hà cũng nở một nụ cười đắc ý, cậu ta lắc ly cà phê trước mặt.
“Nhất định sẽ thành công.”
Mặt Văn cũng không có nhiều cảm xúc, cô ta cũng nâng tách cà phê lên chạm nhẹ với Bạch Hà.
Với kế hoạch này, bọn họ đã xác định được phương hướng cơ bản ngay từ lúc Thời Hoan xuất hiện, đánh cờ lâu như vậy, lúc này cuối cùng cũng đến lúc bọn họ chính thức tấn công.
Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng bàn bạc xong được nội dung kế hoạch, sau đó hai người tách ra.
Ở phía bên kia, phòng bệnh nơi Phó Vân Tiêu đang ở.
Không lâu sau khi Thời Hoan rời đi, Phó Vân Tiêu lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký, sau đó anh ta nhờ thư ký tìm Đỗ Đỗ trở lại.
Vừa vặn là trong quá trình gọi điện cho thư ký, thư ký đã báo cáo với Phó Vân Tiêu tình hình mới nhất của công ty trong khoảng thời gian này, bao gồm cả việc Thời Hoan đưa hacker đến công ty.
Nghe vậy, Phó Vân Tiêu khẽ cau mày.
Mặc dù Thời Hoan đã đưa người đến phòng làm việc của mình và hai sự việc Bạch Tô mất tích dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng nghĩ kỹ lại khoảng thời gian hai việc này xảy ra, Phó Vân Tiêu luôn cảm thấy có một bàn tay mờ nhạt ở giữa để điều khiển mọi thứ.
Tất cả các thủ đoạn được thực hiện từng bước phù hợp với sự kiểm soát bằng tay này.
Sự việc xảy ra trùng hợp với việc Phó Vân Tiêu bị hôn mê, và chuỗi thời gian ở giữa đã mất đi một mắt xích cực kỳ quan trọng.
“Tôi hiểu rồi, cô có thể liên hệ với thầy Đỗ.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh gật đầu, sau đó cúp điện thoại sau khi đưa ra một mệnh lệnh khác cho thư ký.
Lúc thư ký gọi cho Đỗ Đỗ, Đỗ Đỗ còn chưa đi bao xa, ngay sau đó Đỗ Đỗ lại xuất hiện ở phòng bệnh của Phó Vân Tiêu.
“Cô ta đi rồi?”
Đỗ Đỗ bước vào phòng bệnh, nhìn xung quanh.
Dù không nói thẳng tên nhưng Phó Vân Tiêu cũng có thể đoán được anh ta