Quả thực, những gì cô gái này nói đều có lý.
Đỗ Đỗ cũng cười: “Xin chào, tôi tên Đỗ Đỗ, cô có thể gọi tôi là thầy Đỗ.”
“Anh là giáo viên?”
Người phụ nữ bất giác cao giọng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Anh là giáo viên dạy võ à?”
Sau đó, người phụ nữ nói thêm một câu.
“Không phải, sao hả nhìn tôi không giống một giáo viên sao?”
Đỗ Đỗ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, người ta lần đầu tiên nhìn thấy anh ta còn tưởng rằng anh ta rất uyên bác, lâu dần sẽ phát hiện ra mặt sôi nổi của anh ta.
Nhưng người phụ nữ này lại khác, chỉ có một mình cô ấy nói Đỗ Đỗ không giống một người giáo viên.
“Không giống, hoàn toàn không.”
Người phụ nữ lắc đầu như trống bỏi, tỏ thái độ rõ ràng.
Nhưng mà Đỗ Đỗ cũng không quan tâm, khóe miệng nở nụ cười: “Thôi, bây giờ tôi đã giới thiệu xong, có thể đi ra ngoài được không?”
Đỗ Đỗ chỉ hướng ngoài cửa, sau khi nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không thể.”
Người phụ nữ từ chối không chút do dự.
Biết không có cách nào thuyết phục Đỗ Đỗ mà không đưa ra lý do, người phụ nữ nói thêm: “Một lát nữa bọn họ sẽ quay lại, nếu bây giờ ra ngoài thì nhất định sẽ va chạm với bọn họ.
Tôi cũng biết rõ bọn họ rồi, miễn là trời tối thì họ sẽ trở lại nghỉ ngơi, lúc đó chúng ta ra ngoài thì sẽ không sao.”
“Hơn nữa, ngay cả khi anh đi ra ngay bây giờ thì anh có thể không đi lại được.
Nơi này cách thành phố hàng chục km, anh không thể đi ra ngoài bằng đôi chân của anh được.”
Người phụ nữ kiên nhẫn giải thích cho Đỗ Đỗ nghe.
Nghe xong lời giải thích của người phụ nữ này, Đỗ Đỗ đột nhiên cảm thấy có lý liền ngồi trở lại.
“Mà này, cô vẫn còn chưa tự giới thiệu.”
Vì không thể rời đi, Đỗ Đỗ lại nhấc lên câu hỏi đầu tiên.
Lần này, cô gái không hề lảng tránh, mà khóe miệng nở một nụ cười đẹp: “Tôi tên là Chu Tiểu Mông, tôi là…”
Đôi mắt to của Chu Tiểu Mông chớp chơp, dường như không nghĩ ra từ vựng thích hợp để miêu tả mình.
“Hả?”
Biết cô ấy có vốn từ nghèo nàn Đỗ Đỗ cố ý làm ra vẻ không hiểu, hỏi một câu làm cô ấy càng thêm khẩn trương.
“Tôi là vị ân nhân cứu mạng của anh.”
Cuối cùng cô cũng tìm được đáp án thích hợp, nụ cười trên khóe miệng bỗng trở nên kiêu hãnh, nhìn Đỗ Đỗ.
“Cái gì mà ân nhân cứu mạng, cùng lắm chỉ có thể là ân nhân.”
Đỗ Đỗ lắc đầu không thừa nhận.
“Này, anh thật đúng là da mặt dày.
Để cứu anh, tôi không ngại vạch trần thân phận của mình, tôi đã vất vả lắm mới có thể ẩn núp ở đây đó! Hơn nữa tôi còn dẫn theo anh chạy xa như vậy, trốn cùng một phòng, anh đúng là nói chuyện không có lương tâm mà.”
Chu Tiểu Mông trừng mắt nhìn Đỗ Đỗ, cố ý dùng giọng điệu trách cứ mà nói.
“Chà......!tôi nghe cô nói như vậy thì cũng cảm thấy đúng, cô đã ẩn núp ở đây bao lâu?”
Đã bị người ta nói mình không tốt, Đỗ Đỗ vội vàng hỏi lại.
Sau đó, Chu Tiểu Mông hơi nhướng mắt, như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi đã rình mò khoảng nửa giờ rồi.”
“Nửa tiếng?”
Lần này, đổi lại thành Đỗ Đỗ kinh ngạc.
Bởi vì xe của anh ta mới bị hỏng nửa tiếng trước, cũng có nghĩa là cô gái tên Chu Tiểu Mông này không hề ẩn núp, chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Nửa giờ thì làm sao hả?”
Như nhìn ra được suy nghĩ của Đỗ Đỗ, Chu Tiểu Mông nhìn Đỗ Đỗ rồi nhấn mạnh lại.
“Mấu chốt vấn đề này không nằm ở thời gian, mà là đã làm được gì với thời gian đó.
Ví dụ như đối với tôi, để giúp anh mà không tiếc vạch trần thân phận, điều này thật không đáng!”
Khi nói điều này, Chu Tiểu Mông lại dùng một giọng điệu kiêu ngạo.
Đỗ Đỗ càng không nói nên lời.
Vốn dĩ anh ta cảm thấy mình vốn đã rất có tài về ngôn ngữ và khả năng diễn xuất, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Mông thì anh ta mới phải thừa nhận so với Chu Tiểu Mông thì anh ta thực sự không đáng kể.
“Vậy cô ẩn nấp ở đây làm gì? Ở đây có bí mật quan trọng?”
Sau đó Đỗ