Nghe thấy giọng nói của Chu Tiểu Mông, Đỗ Đỗ dừng lại một chút, nhưng không có nhìn lại.
“Đúng rồi, tôi quên nói với cô một chuyện.”
Đỗ Đỗ bình tĩnh nói chuyện với Chu Tiểu Mông.
“Cái gì?”
Chu Tiểu Mông nghi ngờ hỏi, nghĩ Đỗ Đỗ có tin tức gì tốt muốn nói với cô ấy.
“Tôi vừa tìm thấy năm hoặc sáu con gián bên cạnh tảng đá cô đang ngồi.
Cô muốn quay trở lại phòng và đối mặt với một con gián hay đối mặt với năm hoặc sáu con gián, cô có thể tự suy nghĩ.”
Dường như thật sự có nhiều con gián như vậy, Đỗ Đỗ cố ý đàng hoàng trịnh trọng mà thông báo cho Chu Tiểu Mông.
Nói xong thì anh ta quay lưng lại với Chu Tiểu Mông rồi nở một nụ cười đắc ý, sải bước đi về phía phòng.
“Sao anh lại đáng ghét như vậy!”
Không biết là thật hay đùa, nhưng mà những gì Đỗ Đỗ nói vừa rồi đều khiến Chu Tiểu Mông tức giận.
Tuy rằng đối với lời nói của Đỗ Đỗ cô ấy cũng không tin tưởng lắm, vốn định duy trì tông nghiêm cuối cùng kiên quyết không trở về phòn.
Nhưng mà mắt của cô ấy không không khỏi nhìn về phía hòn đá bên cạnh, càng nhìn nó thì trong lòng cô ấy càng thấy rợn tóc gáy.
“Quên đi.”
Chu Tiểu Mông nghiến răng, lại chạy đến bên cạnh Đỗ Đỗ.
Dù không muốn thua quá xấu xí trước mặt Đỗ Đỗ, nhưng dù sao cô ấy cũng rất sợ con gián nên chỉ có thể tỏ ra yếu thế trước mặt Đỗ Đỗ.
Khi trở lại phòng, Đỗ Đỗ đã bắt được con gián dưới gầm tủ và xử lý thành công.
Lần này, Chu Tiểu Mông hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì chỉ có một cái giường, Chu Tiểu Mông đêm đó nằm thẳng trên giường, không hề thư thái.
Về sau hô hấp của Đỗ Đỗ càng ngày càng nhẹ nhàng, sau khi xác định Đỗ Đỗ đã ngủ, Chu Tiểu Mông chỉ cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng không nhịn được buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, phòng khách trang trại.
Đỗ Đỗ ngáp một cái liền tỉnh lại.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Chu Tiểu Mông đang nằm bên cạnh mình, cô ấy vẫn nhắm chặt mắt.
Ban đầu Đỗ Đỗ cũng không quan tâm lắm, cho đến khi nhìn lần thứ hai mới thấy có gì đó không ổn, bởi vì Chu Tiểu Mông vẫn đang ngủ, mà lông mày của cô ấy nhíu chặt vào nhau dường như đang rất đau.
Hơn nữa, còn có chuyện rõ ràng hơn là sắc mặt cô ấy đỏ bừng, rất không bình thường.
“Chu Tiểu Mông.”
Đỗ Đỗ gọi cô ấy, nhưng không có tiếng trả lời.
Sau đó, Đỗ Đỗ đưa tay sờ trán cô ấy, nhưng khi tay Đỗ Đỗ vừa chạm vào trán Chu Tiểu Mông liền nhanh chóng thu lại, không biết vì sao mà trán Chu Tiểu Mông đã nóng rồi, rõ ràng là đang sốt cao.
“Chu Tiểu Mông, tỉnh lại.”
Đỗ Đỗ lại lay cô ấy, Chu Tiểu Mông mở mắt ra một chút.
“Tôi buồn ngủ quá, lạnh quá.”
Chu Tiểu Mông yếu ớt nói, rồi lại nhắm mắt lại.
Không tiếp tục gọi cô ấy nữa, Đỗ Đỗ trực tiếp ôm lấy Chu Tiểu Mông bắt đầu đi về phía xe ngoài trang trại.
Trong tình hình hiện tại, không có thời gian để xem xét nó có phù hợp hay không.
Nhiệm vụ chính của Đỗ Đỗ là đưa Chu Tiểu Mông đến bệnh viện chữa trị, nếu muộn hơn không biết cuối cùng sẽ ra sao.
Biết được đại khái vị trí của thành phố S, Đỗ Đỗ cố định Chu Tiểu Mông vị trí ghế phụ phụ, sau đó trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng lái về hướng bệnh viện thành phố S.
Ở phía bên kia, bệnh viện ung thư.
Bạch Tô vừa trở về phòng bệnh sau khi ăn sáng, nhìn xuống điện thoại di động của mình, không có cuộc gọi nhỡ nào, không có bất cứ số lạ hay là số di động của Đỗ Đỗ.
“Kỳ lạ.”
Bạch Tô khẽ nhíu mày.
Lần trước khi Đỗ Đỗ cầu cứu, có một người phụ nữ bên cạnh đang nói chuyện nên Bạch Tô đã ngăn Phó Vân Tiêu lại