Đối mặt với “Công thức cầu hòa” của Trần Tứ, Tống Gia Mạt hơi ngẩn ra.
Trần Tứ đợi vài phút mà vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Thiếu niên hơi hơi gõ mặt bàn, thúc giục: “Hửm?”
Cô mím môi, lúc này mới rất có nguyên tắc mà quay đầu sang một bên: “Ngày mai lại nói sau.”
Ngày hôm sau, Trần Tứ cúi đầu, nhìn thấy một quyển sách Toán trước cửa.
Trên góc phải dưới số trang có công thức tính cấp số cộng kia được người ta viết một câu nho nhỏ.
Anh ngước mắt, thiếu nữ đã ngồi bên cạnh bàn chờ cơm.
Ánh nắng sớm nhàn nhạt tạo thành một bóng mờ trên vai cô.
Hai tay cô chống vào ghế, mũi chân hơi đong đưa, dường như còn đang ngâm nga bài hát nào đó.
Thấy Trần Tứ đi tới, cô vươn tay.
Thiếu niên nhướng mày: “Cái gì?”
“Sữa chua.”
…Tín hiệu giảng hòa không tiếng động.
Anh cong cong môi, mở tủ lạnh lấy một chai yến mạch vàng đào rồi đặt trước mặt cô.
“Bây giờ vẫn còn lạnh, đợi lát nữa rồi uống.”
Sau khi ăn xong, hai người xuất phát tới trường, lúc sắp tới trường học, cô bỗng nghiêng đầu hỏi: “Có phải hôm nay bọn anh có trận đấu không?”
“Ừm.”
“Mấy giờ thế? Có nhiều người không? Nếu tan học mới tới thì có thể chiếm được chỗ ngồi đẹp không?”
Trần Tứ dừng một chút: “Em muốn tới?”
“Đúng vậy.”
Anh hơi trầm ngâm: “Tới cỗ vũ cho anh? Cũng không cần đâu.”
Chỉ là một trận đấu nhỏ mà thôi, có thể thắng được.
Tống Gia Mạt: “Không phải là em tới tìm anh.”
“…”
*
Đi đến cửa lớp 1, chỗ này vẫn đông vui như mọi hôm.
Tống Gia Mạt vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào.
Mãi cho tới khi cô nhìn thấy Doãn Băng Lộ đang ngồi tại chỗ sắp xếp bài thi.
Tống Gia Mạt: “Cậu còn mua kẹp tài liệu á? Bình thường không phải cậu đều kẹp đại bài thi trong sách à?”
“Tớ không chỉ mua mà tớ còn chia ra nữa đây này,” Doãn Băng Lộ đưa nhãn dán bên cạnh cho cô xem, “Mỗi môn một tập.”
Tống Gia Mạt ngồi xuống trong sự nghi ngờ.
Doãn Băng Lộ vẫn đang say mê với việc của mình, khoa trương khép kẹp tài liệu lại.
“Cậu phải dùng tư duy biện chứng để nhìn nhận vấn đề, tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển.”
“Gần đây cậu chăm học chính trị nhỉ?”
“Đúng rồi đó, cậu thử kiểm tra tớ xem, học gia sư 1:1 đắt lắm đó, sao có thể để lãng phí được.”
Nếu nói tới đây…
Tống Gia Mạt thuận miệng nói: “Không phải là tớ và Trần Tứ không phát triển hả?”
“Sao hai người lại không phát triển? Cậu nghĩ đi, dựa theo những gì trước đó cậu kể với tớ, cậu từ bình thường chuyển thành ỷ lại anh ấy, đây không phải là phát triển à?”
Doãn Băng Lộ đếm từng chuyện một: “Còn cả tin nhắn sáng nay cậu nhắn cho tớ nữa, trước đây hai người mà muốn làm hòa thì phải nói cho rõ ràng, chỉ ước gì không thể ghép hai chữ quay lại vào việc công…”
“Nhưng lần này thì sao, không phải còn chưa nói rõ mà đã làm hòa với nhau rồi à? Đây không phải là phát triển hả?”
Đại sư Doãn vuốt vuốt bộ râu không tồn tại: “Thời gian là vậy đấy, cậu căn bản không thể phát hiện ra việc cậu đã thay đổi, chỉ có người ngoài cuộc mới có thể thấy rõ.”
“…”
Tống Gia Mạt: “Tài ăn nói của cậu tốt đấy, lần sau tớ sẽ kéo cậu đi bán hàng đa cấp.”
Doãn Băng Lộ còn đang nói gì đó nữa, hình như là đang mắng cô, nhưng cô không nghe rõ.
Trong đầu chỉ toàn là những lời vừa rồi, chúng xoay quanh như đèn kéo quân.
Cô và Trần Tứ, hình như thật sự… càng ngày càng thân thiết.
Cô không biết giới hạn ở đâu, cũng không biết làm thế nào để nắm bắt được góc độ này.
Điều cô càng không rõ là…
Rốt cuộc như vậy là tốt, hay vẫn là xấu.
“Từ từ,” Tống Gia Mạt bỗng phản ứng lại, “Quay lại cái gì chứ… Cậu đừng dùng từ linh tinh!”
Doãn Băng Lộ cười ha ha hai tiếng: “Không có không có.”
*
Buổi trưa, lúc sắp tan học, Tống Gia Mạt nhỏ giọng nói: “Hôm nay mình đi ăn ở Voi Nhỏ đi.”
“Được đấy,” Doãn Băng Lộ nói, “Đúng lúc tớ muốn để canteen ế hàng.”
Voi Nhỏ là một tiệm ăn trước cổng trường, chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ.
Có thể dùng bữa ở cả tầng một và tầng hai, nhưng vị trí ở tầng hai vẫn hấp dẫn hơn…
Bởi vì ở chỗ rẽ của tầng hai không chỉ có hai chú mèo con mà còn có một khu cà phê Internet.
Nói là khu cà phê Internet cũng không đúng lắm, bên trong có hai chiếc ghế sô pha, hai chiếc máy tính, chỉ là chỗ nghỉ ngơi của chủ quán.
Thi thoảng may mắn gặp được lúc bọn họ lười tắt máy tính, học sinh có thể lên mạng lượn một vòng.
Vợ chồng chủ quán cũng là người tốt, vậy nên cũng không so đo, chỉ cười nói: “Chỉ có thể chơi mấy phút thôi đấy, nếu không để thầy cô bọn em biết thì sẽ tố cáo quán của anh chị đấy.”
Vì vậy, ghế sô pha ở tầng hai biến thành vị trí khó chiếm nhất, phải là người nạp đủ điện, lao ra khỏi trường học nhanh nhất.
Tống Gia Mạt và Doãn Băng Lộ đã phân công rõ ràng, một người tranh chỗ, một người gọi cơm.
Có gì dùng nấy, tuyệt đối không để lãng phí thời gian.
Nhưng hôm nay, mặc dù Tống Gia Mạt đã dùng tốc độ chạy nước rút để lao tới thì khi lên lầu vẫn muộn.
Trong phòng truyền đến tiếng cười vang của nam sinh, còn có tiếng ai đó như đang thuật lại câu chuyện.
Cô không nghe rõ, chọn vị trí ngồi xuống.
Lúc Doãn Băng Lộ đi lên, vô cùng kinh ngạc: “Không chiếm được hả?”
“Ừm.” Tống Gia Mạt bĩu môi, “Bọn họ nhanh lắm, lúc tớ đến là đang nói chuyện rồi.”
Doãn Băng Lộ: “Nhanh thế á? Chắc là tiết cuối là tiết thể dục ấy mà.”
“Nhưng mà không phải cậu muốn đến đây dùng cơm hả? Muốn máy tính làm gì? Không phải cậu cũng có còn gì.”
Nói đến máy tính, Doãn Băng Lộ lập tức lộ vẻ ghen tị: “Cái máy tính kia của cậu còn là hàng mới nữa đó, màu vàng gold, vừa đẹp vừa nhẹ, tớ nằm mơ cũng muốn có.”
“Không phải,” Tống Gia Mạt nói, “Không phải tớ còn phải chuẩn bị cho tiết mục của ban phát thanh hả? Cái chủ đề rung động đó.”
“Tớ phát hiện tớ nhớ nhầm giờ, đêm nay đã phải nộp rồi, bây giờ tớ mới chỉ có chút ý tưởng, vậy nên trưa nay muốn tới đây tìm tài liệu.”
“À, cậu muốn tìm tài liệu gì?”
“Tư liệu sống về tiếng tim đập.”
Rung động chắc chắn không thể tách rời với nhịp tim, cô muốn sưu tầm một ít âm thanh xem có thể có linh cảm nào không.
Doãn Băng Lộ: “Đêm nay đã phải nộp rồi á?”
“Ừ ừ, ngày mai sẽ có kết quả luôn.”
“Không sao,” Doãn Băng Lộ vỗ vỗ vai cô, “Cậu chắc chắn sẽ thắng mà, tớ tin cậu.”
Doãn Băng Lộ vừa dứt lời thì sau màn che truyền đến tiếng cười ầm ĩ.
“Vậy nên là, anh Tứ thật sự không nể mặt người ta, sau đó lại tự mình chạy theo dỗ hả?”
“Ha ha ha ha ha tôi cười xỉu luôn các ông ơi!”
“Tôi không ngờ tới luôn đó, lúc sinh thời, anh Trần Tứ cao quý của chúng ta cũng có ngày cúi đầu xin làm lành đó… tôi cười tôi đi vệ sinh, ai hiểu…”
Rất nhanh sau đó, tấm rèm bị kéo ra, một hai ba bốn…
Bốn người bị ném ra ngoài.
Nhìn thấy Tống Gia Mạt, Lý Uy thoáng sửng sốt.
Tống Gia Mạt cũng hơi ngẩn ra, nhìn về phía người đang quỳ rạp trên mặt đất.
Lý Uy lộn nhào như cá chép: “Vãi nồi!”
Mấy nam sinh đằng sau Lý Uy cũng liên tục vươn ngón tay cái với cô, cảm khái: “Đỉnh của chóp.”
Tống Gia Mạt: “…”
“Mấy anh sao thế?” Cô đứng dậy, kéo tấm rèm ra nhìn.
Ghế sô pha đối diện với đèn bàn, ánh đèn chiếu xuống theo góc vuông soi rõ mọi thứ.
Khuôn mặt Trần Tứ tắm trong ánh đèn ấm áp, đường nét khuôn mặt vẫn không tìm ra góc chết như cũ.
Anh đeo tai nghe, bóng lông mi được kéo dài thật dài.
Thấy người tới là cô, anh nâng mắt nhìn.
Tống Gia Mạt ngồi xuống bên cạnh anh.
Lý Uy lập tức sáp lại: “Tiểu Mạt Lỵ, em phải lấy lại công bằng cho bọn anh!”
Tống Gia Mạt giật giật con chuột, chuyển động vài cái, click mở một trang web.
Trần Tứ hừ cười: “Bảo em gái tôi lấy lại công bằng cho cậu, nghĩ gì vậy?”
Tống Gia Mạt: “Đúng vậy, vốn dĩ Trần Tứ cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”
Trần Tứ: “…”
Mấy người vô cùng vui mừng, nhưng lại ngại không quen thân với cô nên chạy ra ngoài ăn cơm.
Tống Gia Mạt đang tìm kiếm thì bất thình lình có một đồ vật lạnh lẽo dán lên ngực cô, dọa cô sợ tới mức nhảy dựng lên.
Là Doãn Băng Lộ, cô ấy cầm một ống nghe bệnh, đang lắng nghe nhịp tim của cô.
Tống Gia Mạt: “Cậu lấy thứ này từ đâu ra đấy?”
“Tớ vừa đi xin anh chủ đấy, nghe nói trước đây anh ấy là bác sĩ, thế nên tớ chỉ hỏi bừa thôi, không nghĩ tới lại có thật.” Doãn Băng Lộ mượn hoa dâng Phật, “Anh ấy đưa cho tớ, tớ tặng lại cho cậu.”
Nói rồi Doãn Băng Lộ đeo ống nghe lên tai cô.
Cô thuận nước đẩy thuyền, lắng nghe nhịp tim của Doãn Băng Lộ một lát, không có gì khác biệt, là nhịp độ bình thường.
Nhiệm vụ hoàn thành, Doãn Băng Lộ đứng dậy: “Tớ đi ăn trước đây, cậu tìm đi, có việc gì thì gọi tớ.”
“Ừm…”
Tống Gia Mạt lại click mở mấy đoạn âm thanh nữa nhưng cũng không nghe được gì.
Lúc này cô mới phản ứng lại, trên tai cô vẫn còn đeo ống nghe chứ không phải là tai nghe.
Lúc đang định gỡ xuống, cô bỗng nhìn thấy Trần Tứ đang ngồi bên cạnh.
Anh đang xem một trận bóng, hình ảnh trên màn hình lóe lên, quay được một cô gái xinh đẹp đang cầm banner.
Tống Gia Mạt nảy ra một suy nghĩ, bỗng bổ nhào qua, sợ chỉ chậm một giây là sẽ bỏ lỡ mất nhịp tim của anh…
Kết quả là vì đứng dậy quá vội vàng nên hai chân mềm nhũn, cô trực tiếp nhào thẳng vào người anh.
Trần Tứ bị cô đụng vào nên nửa người chìm vào sô pha, kêu nhẹ một tiếng, hai đầu lông mày nhíu lại, khuỷu tay nâng lên theo bản năng, cách eo cô vài centimet thì dừng lại.
Tống Gia Mạt hoa mắt chóng mặt một lúc, lúc mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy cằm của Trần Tứ.
Có râu rất mảnh rất mảnh màu xanh nhạt.
Bình thường không nhìn thấy, từ trước tới nay cũng không nhìn thấy, nhưng vì sao lần này lại nhìn thấy? Hẳn là vì dựa gần anh quá.
Hơi thở của cô cứng lại, không biết rằng tay mình đang đặt trên vai anh.
Có làn gió nhẹ thổi qua làm lay động tấm rèm che, nhẹ nhàng thổi qua mắt cá chân của cô, khiến cô cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Bọn họ trốn trong không gian nho nhỏ này, mấy mét ngoài kia là tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều biết rõ bọn họ đang ở đây.
Nhưng chỉ có bọn họ biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Tống Gia Mạt bỗng bật dậy khỏi người anh.
Tiếp, tiếp theo, đúng rồi… nên làm gì nhỉ? Làm tiếp hả? Không ổn lắm nhỉ? Vậy thì Trần Tứ sẽ hiểu lầm mất?
Cô trong sạch mà! Cô nhào tới chỉ là vì muốn nghe nhịp tim của anh mà thôi!
Ừm, đúng vậy, trong đầu cô không hề có suy nghĩ gì khác, vẫn nên làm tiếp theo kế hoạch ban đầu thì hơn.
Vì thế Tống Gia Mạt vươn tay, không nói không rằng mà cầm lấy ống nghe, bắt đầu tìm kiếm ngực của Trần Tứ.
Vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm túc,
dường như đây là chứng cứ có sức thuyết phục rằng cô không có suy nghĩ lung tung nào cả.
Nhưng bởi vì đây là lần đầu bác sĩ Tống khám bệnh, vậy nên cô tìm không đúng vị trí, vì thế cô lại di chuyển ống nghe xuống một chút, dán vào rồi lại di chuyển vài cái, nghiêm túc tìm kiếm nơi bắt nguồn của nhịp tim đập.
Áo đồng phục trường rất mỏng, ống nghe lại lạnh như băng, chỉ dán lên người thôi cũng đủ làm người ta rùng mình, huống hồ người này còn không ngừng di chuyển.
Cuối cùng Trần Tứ cũng không nhịn được nữa mà nắm lấy tay cô, hầu kết chuyển động lên xuống: “…Đừng lộn xộn.”
Lời này giống như ngọn lửa, “Bùm” một phát đốt cháy thần trí vốn dĩ đã không còn nhiều lắm của Tống Gia Mạt.
Như thể hoàn hồn trong chốc lát, cô bỗng giật ngược về phía sau, đầu đụng vào đèn chùm, người cũng trực tiếp lăn xuống khỏi người anh.
…Mình thật sự muốn chết cho rồi!!!
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, mọi người đổ xô kéo tấm rèm ra xem tình hình.
Thấy vậy mà lại là tình trạng người ngã ngựa đổ, Trần Tứ vẫn ung dung ngồi tại chỗ, hai chân dang rộng, mà em gái lại ngã xuống đất, vẫn còn đang xoa đầu.
Lý Uy: “Má nó chứ, đồ cầm thú, ngay cả em gái mà anh cũng đánh à?”
“…”
Cuối cùng, bữa cơm này chấm dứt trong sự trốn chạy của Tống Gia Mạt.
Mọi người đều tưởng hai người đã xảy ra tranh chấp, chỉ có mình cô biết là không phải.
Cô thật sự trong sáng mà, chỉ là không biết sợi dây thần kinh nào bị chập, nhất định phải nghe nhịp tim của Trần Tứ.
Nếu không nghe thì không phải đã không có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Cô bình ổn nhịp tim, hơi thở dần dần bình thường lại, xua tan hình ảnh nào đó ra khỏi đầu.
Doãn Băng Lộ: “Vừa rồi bọn cậu làm gì vậy?”
“Không nhìn ra hả?” Tống Gia Mạt bày ra vẻ mặt thảm thiết: “Trần Tứ đánh tớ.”
*
Cuối cùng cũng tới lúc tan học, Tống Gia Mạt chưa từng chờ mong được xem một trận bóng rổ như vậy.
Thậm chí cô còn hi vọng trận đấu này có thể kéo dài ba ngày ba đêm, như vậy thì cô không cần về nhà, cũng không cần gặp Trần Tứ.
…Cô biết đối mặt với anh thế nào bây giờ!!!
Trần Tứ sẽ không cảm thấy cô bị điên đó chứ?
Mang theo tâm trạng như vậy, cô đi tới sân bóng trong tình trạng hồn lìa khỏi xác.
Hôm nay đúng là có không ít người, cũng may Doãn Băng Lộ đã nhờ người tranh chỗ trước.
Tống Gia Mạt vừa ngồi xuống đã đứng bật dậy.
Cô lắc đầu như trống bỏi: “Tớ không ngồi hàng đầu đâu.”
“Vì sao?”
Tống Gia Mạt: “Ngồi hàng đầu sẽ bị Trần Tứ nhìn thấy.”
“…”
Doãn Băng Lộ cạn lời, sau đó đổi chỗ với người ta, hai cô chuyển lên hàng thứ ba.
Tống Gia Mạt vẫn còn đang mất tập trung.
Doãn Băng Lộ: “Cậu sao thế, như thể người mất vía ấy.”
Tống Gia Mạt nhìn về phía cô ấy xin sự giúp đỡ: “Cậu nói vài chuyện với tớ đi, giúp tớ phân tán lực chú ý.”
“Được thôi,” Doãn Băng Lộ vừa thấy thời tới thì hỏi luôn: “Người trước đây khiến cậu rung động là ai? Đội nào? Tên là gì? Bụng mấy múi? Mũi có cao không?”
“…”
Việc đã đến nước này, lại sốt ruột muốn quên đi hình ảnh buổi trưa, Tống Gia Mạt thành thật trả lời: “Cậu biết Trình Tân Giác lớp 2 không?”
“Biết chứ, ô! Là cậu ta à?” Doãn Băng Lộ không quá ngạc nhiên, “Cậu ta cũng khá bô giai, trong trường có nhiều nữ sinh thích cậu ta lắm.”
“Nhưng mà cậu ta lăng nhăng lắm, thay người yêu như thay áo, thôi bỏ đi.”
Tống Gia Mạt: “Đúng vậy, vậy nên lúc ấy cậu hỏi tớ vì sao không tiến tới ấy… Có gì tốt đâu mà tiến tới.”
Doãn Băng Lộ chớp mắt: “Mặc dù cậu ta đẹp thật nhưng so ra thì vẫn kém Trần Tứ mà, vậy nên không lỗ.”
Tống Gia Mạt che lỗ tai lại: “Sao lại nói đến Trần Tứ rồi!”
“…”
“Rồi rồi rồi, không nói, không nói nữa,” Doãn Băng Lộ chiều theo ý cô, “Tớ thấy Trình Tân Giác sắp ra sân rồi đó, cậu mau chóng chuẩn bị đi, đợi lát nữa phải nhớ kỹ cảm giác rung động đó nha!”
Tống Gia Mạt hít sâu một hơi, chuẩn bị xong thì ngẩng đầu lên…
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Trình Tân Giác cũng quay đầu nhìn về phía cô, nở nụ cười thật hào hoa.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim của cô…
Chẳng có gì thay đổi.
…
Tống Gia Mạt có chút trầm mặc, lại cố gắng cảm nhận một chút.
Thật sự là chẳng có gì thay đổi, thậm chí còn chậm hơn cả lúc đi ngủ, thậm chí còn không đập nhanh bằng lúc nhìn thấy mẹ nuôi già.
Doãn Băng Lộ: “Sao rồi, tiết mục tối nay ok rồi chứ?”
Vừa dứt lời, Tống Gia Mạt ngáp một cái.
Doãn Băng Lộ: “…?”
“Chẳng có cảm giác gì cả,” Cô chớp chớp khóe mắt ươn ướt, “Liệu có phải mấy hôm nay tớ gặp cậu ta nhiều quá nên tim tớ chai luôn rồi không?”
Doãn Băng Lộ cũng tự hỏi: “Khó mà nói được.”
“Lúc ấy cậu nhìn thấy cậu ta có gì đặc biệt không? Ví dụ như lúc đó cậu đang làm gì? Cậu ta đang làm gì?”
“Lúc đấy tớ đang ăn kẹo cao su, cậu ta…” Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, “Tớ quên mất rồi.”
Doãn Băng Lộ: “…Cậu quên mất rồi? Thời khắc quan trọng như vậy mà cậu cũng có thể quên được á??”
“Vậy thì cậu ăn kẹo cao su xem, nói không chừng có thể gợi nhớ lại gì đó, hình thành mối tình đầu lần thứ hai của cậu.” Doãn Băng Lộ nói, “Cậu có mang kẹo cao su không?”
“Không có.”
“…”
“Cậu toang thật rồi cục cưng à.”
Tống Gia Mạt chăm chú nhìn Trình Tân Giác, cố nhớ lại cảm giác lúc đó của mình.
Doãn Băng Lộ lạy ông lạy bà khắp nơi xin kẹo cao su giúp cô.
Cuối cùng, công sức không phụ lòng người…
Doãn Băng Lộ nôn nóng nói: “Mau mau mau! Xin được rồi đây, mau ăn đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
Tống Gia Mạt cúi đầu nhìn, đang định nhận lấy thì Doãn Băng Lộ nói: “Đừng cầm, để tớ đút cho cậu, nhanh lên chứ không không còn kịp nữa rồi!”
Lúc đang định há miệng, Tống Gia Mạt hơi nâng mắt.
Giữa sân bóng, ánh hoàng hôn như mực nước, dần dần phác họa lại cảnh tượng đã quên.
Trần Tứ thản nhiên liếc mắt nhìn qua đây, lông mày hơi rũ xuống, đầu ngón tay cầm chặt trái bóng, không còn tay trống nên anh dùng răng cắn băng bảo vệ cổ tay để điều chỉnh lại một chút.
Mí mắt anh mỏng mà sạch sẽ, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rất sắc bén, đúng là một đôi mắt bạc tình.
Nhưng không hiểu sao, cô bỗng nghe thấy tiếng tim đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tống Gia Mạt hoảng sợ, vô số ý nghĩ bất khả thi và không thể trở thành sự thật liên tiếp lấp đầy lồng ngực cô một cách bất quy tắc như bong bóng xà phòng.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cho dù là ai cũng sẽ không thể tin được.
“Cậu nghe thấy không? Chắc không phải là âm thanh của tớ đâu đúng không?”
Cô cứng đờ nâng tay lên, lòng bàn tay dán lên ngực, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
May quá may quá, không cảm nhận được nhịp tim đập.
Doãn Băng Lộ nhìn cô, lúc này mới chậm rãi lên tiếng nhắc nhở:
“Tay cậu… Hình như đặt sai chỗ rồi.”
Ngay sau đó, cô ấy nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi di chuyển về phía ngực trái.
…Đây mới là vị trí trái tim.
Trong nháy mắt vừa di chuyển đến, Tống Gia Mạt cảm nhận được động tĩnh rõ ràng dưới lòng bàn tay.
Nơi nào đó truyền đến âm thanh cực kỳ có tiết tấu như tiếng trống cổ vũ, theo làn da và mạch máu, truyền đến lòng bàn tay cô một cách chuẩn xác, thậm chí còn to hơn vừa rồi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cô khó mà tin nổi, cảnh tượng trước mắt dường như đều hóa thành hư không, chỉ còn lại ánh mặt trời chói mắt mà nóng rực như thiêu như đốt phía sau những tòa nhà.
Có một vài suy nghĩ, một khi không còn được đè nén chặt chẽ nữa, chỉ cần hơi hở ra một chút manh mối thì sẽ tự động thành hình và có được hình dạng, nhận thức cụ thể.
Chỉ cần cô hơi hoảng hốt, không ép mình đừng suy nghĩ về nó nữa, thì sẽ lập tức bật ra…
Người cô thích… Sẽ không phải…
…Là Trần Tứ đó chứ?