Cô không nghĩ tới Trần Tứ lại ở đây.
Tống Gia Mạt bị dọa tới mức lui về phía sau hai bước, một từ “anh” sắp buột miệng thốt ra.
May mà cô nhịn được.
Trong hồ ước nguyện truyền đến tiếng nước róc rách, thi thoảng còn có tiếng côn trùng kêu, như ngăn cách giữa giấc mơ và hiện thực.
Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Đêm nay em không bình thường.” Anh hơi nheo mắt: “Nghe được tiếng động nên tới đây.”
“Tới đây từ bao giờ?”
“Vừa mới, lúc em ước nguyện.”
Tống Gia Mạt mím môi, bỗng nhiên không nói gì nữa, Trần Tứ cũng cứ bình tĩnh nhìn cô như vậy.
Ngay cả tiếng gió cũng rất yên tĩnh.
Tống Gia Mạt cẩn thận hỏi: “Anh có nghe thấy không?”
Nhưng anh không trả lời.
Trần Tứ chỉ rũ mắt, quay lại vấn đề kia: “Em ước gì đấy?”
Cô không còn cách nào khác, cũng không thể nói thật, vì thế đầu óc nóng lên, nói luyên thuyên: “Ước cao đến 1m6.”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh đèn đêm loang lổ, gợn sóng lăn tăn, lúc này hẳn là lúc tối vô cùng, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt anh.
Trần Tứ rũ mắt, đi đến trước mặt cô.
Cô còn muốn lui về phía sau, nhưng phía sau đã không còn đường.
Bỗng nhiên, đầu bị người ta giữ nhẹ, cơ thể cô hơi nghiêng về phía trước, đụng nhẹ vào ngực anh.
Trên áo ngủ của anh có mùi nước giặt nhàn nhạt, hòa quyện với hương thơm mát lạnh của sữa tắm hương bạc hà cùng với một chút hormone trên cổ áo thiếu niên, mềm mại cọ qua chóp mũi cô.
Cô không biết nên hình dung thế nào, chỉ biết khoảng cách này quá gần, thật sự quá gần, trước đây cô chưa từng trải qua.
Cảm giác này rất gần gũi, giống như một loại pheromone* hấp dẫn nào đó, thấm vào khắp tứ chi.
*Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài. Đôi khi chất này còn được gọi là hormone xã hội hay được xem như một hệ thống thông tin hóa học.Chốc lát sau, đầu óc choáng váng, vành tai bắt đầu đỏ lên, nhịp tim đập không đều.
Trần Tứ: “Cũng gần rồi…”
Đầu óc cô trống rỗng, không tránh khỏi việc nói lắp.
“Cái, cái gì gần rồi…”
“Anh cao 1m86, em cao hơn ngực anh một chút.”
“…À.”
Hóa ra là nói cô cũng gần cao đến 1m6 rồi…
Trần Tứ hơi lui về phía sau, tạo ra khoảng cách giữa hai người, khó khăn lắm cô mới có thể hô hấp một cách bình thường.
Nhưng ngay sau đó anh lại hơi cúi người, tầm mắt nằm ngang với tầm mắt cô.
Tống Gia Mạt nín thở.
“Chạy ra đây chỉ vì chuyện này?”
Anh dựa vào thật sự rất gần, cô có thể nhìn thấy rất rõ từng cọng lông mi của anh và đôi môi hơi nhếch lên.
Không hiểu sao, cô bỗng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi khi mình va vào vai anh, chín bỏ làm mười, có thể trộm xem như đây là một cái ôm.
Tuy rằng vừa chạm vào đã tách ra.
Cô biết như vậy không ổn, nhưng vẫn không khống chế được mà cảm thấy hơi hơi vui mừng.
Thiếu nữ mím môi, không nhịn được mà chậm rãi nhếch khóe môi:
“Đúng vậy, chỉ vì chuyện này.”
*
Hôm nay là cuối tuần, gần 12 giờ Tống Gia Mạt mới thức dậy.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cô lên đường tới thư viện.
Hôm nay tổ phát thanh số Hai có một cuộc họp nhỏ.
Tầng ba của thư viện là phòng ưu đãi cho thành viên nội bộ, không được quản lý nghiêm túc như tầng một mà vẫn có thể trò chuyện bình thường.
Địa điểm tập trung của bọn họ cũng là ở tầng ba.
Giang Tự và Phí Liệt tới trước, Tống Gia Mạt vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy bọn họ đang cãi nhau xem tối nay ăn gì.
Giang Tự tức giận ném một viên Ferrero mình mang theo vào miệng, cắn nát.
Phí Liệt: “…”
“Đừng cãi nhau nữa, tớ sẽ mời các cậu ăn tối,” Tống Gia Mạt ngẩng đầu, “Được rồi, Nước Khoáng cũng tới rồi.”
Doãn Băng Lộ có chút hưng phấn ngồi xuống, lấy sổ và bút mình mang theo ra: “Chúng ta mau bắt đầu thôi!”
Tống Gia Mạt mở trang đầu tiên ra, vốn tưởng rằng chưa viết gì, nhưng lại ngơ ngác vì hai dòng chữ đầu tiên…
[Cô, Âu Dương Tuyết Cần, vốn là đứa bé xinh đẹp nhất trong dòng tộc, nhưng lại vì bị bệnh tim bẩm sinh nên bị chị gái làm khó dễ mọi lúc mọi nơi.]
Tống Gia Mạt nghiêng đầu, chậm rãi thể hiện vẻ khó hiểu bằng hai đầu lông mày.
Doãn Băng Lộ cũng ngạc nhiên, vội vàng lật sang trang: “Đành chịu thôi, đây là quyển sổ đẹp nhất ở nhà tớ rồi, tớ tìm lâu lắm mới thấy đấy, có lẽ đây là tiểu thuyết Mary Sue tớ viết đại hồi tiểu học thôi, bọn cậu đừng quan tâm…”
Kết quả lật sang trang sau, câu chuyện không chỉ không dừng lại mà còn nghiêm trọng hơn…
[Nụ hôn của Mộ Dung Lãnh Ngân ùn ùn kéo đến…]
Tống Gia Mạt: “Lúc cậu học tiểu học còn biết viết cả cảnh hôn rồi cơ à?”
Giang Tự đẩy đẩy gọng kính: “Lại còn có thể viết chi tiết như vậy nữa?”
Phí Liệt: “Nụ hôn ùn ùn kéo đến là thế nào? Anh ta có mấy cái miệng?”
“…”
Cuối cùng lật sang tờ thứ năm mới có giấy trắng, Tống Gia Mạt mở nắp bút, bắt đầu thảo luận nội dung với mọi người.
Nói đến một chủ đề mới, bọn họ cần lên mạng tìm thêm thông tin.
Giang Tự bật máy tính lên, bật nút nguồn ba lần mà màn hình vẫn đen xì.
“Chắc là hết pin rồi.” Giang Tự nói, “Không sao, tớ có mang theo sạc.”
Mở túi đựng máy tính ra, Giang Tự rút một phích cắm đầu dẹt ra.
“Mẹ nó sao tớ lại mang phích cắm nồi cơm điện tới đây làm gì?”
“…”
“……”
Trong nháy mắt ấy, Tống Gia Mạt suy nghĩ rất nhiều điều.
Doãn Băng Lộ với tiểu thuyết tình cảm Mary Sue.
Giang Tự với máy tính hết pin, đã thế còn mang theo phích cắm nồi cơm điện.
Cùng với Phí Liệt ngoại trừ cãi nhau với Giang Tự thì cũng chỉ được thêm vào cho đủ số lượng.
Cô rơi vào sự trầm mặc ngắn ngủi.
Doãn Băng Lộ: “Nghĩ gì đấy?”
Tống Gia Mạt quay đầu, ánh mắt chân thành: “Chỉ là tớ cảm thấy…”
“Tổ bọn mình vừa thành lập, nhưng thời gian tan rã không xa đâu.”
Sắp phải battle với tổ của Vạn Nhã rồi, với tình hình này thì hơn thua thế nào, lấy tính mạng để thi đấu chắc?
Tống Gia Mạt: “Hay là về nhà tớ…”
Cô còn chưa nói dứt lời, Giang Tự thấy còn nước còn tát, kinh ngạc phát hiện phích cắm nồi cơm điện này cũng có thể sạc pin cho máy tính.
Bốn Mắt: “Vãi nồi, tớ trâu thế cơ à?!”
“…”
Có thể là quá cố gắng nên chuyện gì cũng có thể đảo ngược.
Ngoại trừ mấy tờ “ngoài ý muốn” ban đầu, mấy trang sau quyển sổ của Doãn Băng Lộ quả thực viết rất mượt mà.
Trong lúc nói chuyện phiếm, thi thoảng Phí Liệt cũng sẽ đưa ra vài ý kiến khá thú vị.
Niềm tin đang suy sụp của Tống Gia Mạt cũng dần dần khôi phục.
Sau khi thảo luận xong, cô nói: “Tớ cảm thấy kế hoạch này của chúng ta ổn lắm, tốt hơn của bên Vạn Nhã.”
Hôm qua Vạn Nhã nói muốn điều chỉnh thiết bị nên trưa qua có thử chạy chương trình một lúc.
Phí Liệt: “Vạn Nhã kém lắm à?”
Tống Gia Mạt bị hỏi mà sửng sốt, lúc này mới nói: “Cũng không phải là kém, chỉ là vẫn khá an toàn, cậu thấy của bọn họ ổn lắm hả?”
Phí Liệt khựng lại: “Cũng bình thường.”
Ánh mắt của Giang Tự dần dần thay đổi, tò mò nhìn về phía Phí Liệt: “Không phải là cậu…”
Tống Gia Mạt: “Sau khi bên Vạn Nhã chạy chương trình xong thì sẽ đến lượt chúng ta luôn, đến lúc đó hai bên sẽ được so sánh một cách trực quan, vậy nên chúng ta nhất định phải mới mẻ, độc đáo, tạo ra điểm khác biệt.”
“Nếu không mọi người cũng chỉ cảm thấy là cùng một nhóm, sẽ chỉ nhớ rõ nhóm họ.”
Giang Tự cũng phụ họa: “Cậu nói không sai, nhưng mà của chúng ta thú vị hơn nhiều, tớ cũng đang rất mong chờ phản ứng của mọi người đây.”
Doãn Băng Lộ: “Không phải cậu tham gia mười mấy groupchat lận hả, tuyên truyền cho chúng ta nhiều vào.”
Giang Tự: “Chỉ còn chưa đến năm nhóm.”
Tống Gia Mạt nghiêng đầu.
“Vì sao?”
Giang Tự: “Bọn họ block tớ rồi.”
“…”
*
Thứ hai, tổ phát thanh số Một của Vạn Nhã lên sóng đúng hạn.
Là nội dung nằm trong suy đoán của Tống Gia Mạt, không tốt cũng không tệ, không tìm ra được lỗi sai nào, nhưng cũng không có gì mới mẻ.
Căn bản không có ai lắng nghe.
… Không khác gì những buổi phát thanh bình thường trước đây của trường.
Tống Gia Mạt: ‘Đến lúc đó chúng ta sẽ không giống vậy đâu đúng không? Chúng ta ở trên dõng dạc hùng hồn nhưng ở dưới lại không có ai quan tâm tới.”
Doãn Băng Lộ: “Sao có thể thế được, cậu phải có lòng tin vào bản thân chứ!”
Rất nhanh sau đó, buổi phát thanh đầu tiên của Vạn Nhã càng trở nên thảm hại hơn, bởi vì ngoài trời bỗng đổ mưa lớn, còn mang theo sấm chớp đùng đùng, hạt mưa không ngừng đập lộp bộp vào cửa kính.
Vốn dĩ có vài người bớt thời giờ nghe một hai câu phát thanh trong lúc làm bài tập.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều đang thảo luận về thời tiết.
“Sao trời bỗng mưa to thế nhỉ…”
“Mau đóng hết cửa sổ lại đi!”
“Ha ha ha ha có ông nào thề thốt gì hả?”
Bầu trời nhanh chóng đen lại, trường học không đủ điện để cung cấp, đường dây bị trục trặc, thậm chí còn trực tiếp cắt điện.
Buổi phát thanh của Vạn Nhã bị yêu cầu cắt đứt.
“May mà cậu ta tranh buổi phát thanh số đầu,” Doãn Băng Lộ nhún vai, “Nếu mà là chúng ta thì hôm nay đen lắm.”
Ầm một tiếng, tiếng sấm càng vang hơn.
Mây đen kéo tới, phòng học đen sì một mảnh.
Hành lang ồn ào, mọi người đều đang thảo luận về chuyện thời tiết chuyển xấu bất thình lình.
Doãn Băng Lộ: “Sao mà giống như sắp tận thế ấy nhỉ? Tuổi thanh xuân của tớ sẽ không
bị chôn vùi ở đây đó chứ?”
Tống Gia Mạt nắm nhẹ tay tạo thành hình một chiếc micro rồi đưa đến bên miệng cô ấy: “Vậy cậu có di ngôn gì không?”
Doãn Băng Lộ hơi sửng sốt: “Không cần đâu, năm nay tớ mười bảy cái xuân xanh mà còn chưa hôn ai bao giờ, ông trời không thể tàn nhẫn với tớ như thế chứ!”
Tống Gia Mạt nghiêng đầu: “Tớ cũng chưa, hai chúng ta cùng chết.”
“Nói thật thì tớ vẫn muốn kiếm đàn ông.”
“…”
Sôi nổi một hồi, hành lang lại rơi vào sự yên tĩnh, tiếng thảo luận của mọi người nhanh chóng biến thành những tiếng thì thầm nho nhỏ.
Có thể là do nguyên nhân thời tiết, hoặc có thể là do Doãn Băng Lộ chuyển sang chủ đề này…
Tống Gia Mạt không nhịn được rụt rụt cổ, tựa lưng vào ghế ngồi, nhỏ giọng nói: “Nước Khoáng.”
Doãn Băng Lộ đang đọc một cuốn tiểu thuyết sắc tình trong bóng tối: “Hả?”
“Nếu, tớ nói là nếu…” Tống Gia Mạt nói, “Nếu tớ có một người bạn, mà cô ấy lại thích người mà mình không nên thích thì phải làm sao bây giờ?”
“Sao lại không nên thích? Không thể ở bên nhau nên mới gọi là không nên thích hả?”
“Cũng không phải… thì là, là vì thân phận ấy.”
“Vì thân phận thì sao?” Doãn Băng Lộ hỏi, “Người này là trưởng bối của cổ hả?”
Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ: “Cũng có thể xem là vậy.”
“Vậy thì không sao, cũng chỉ là thích thôi mà, cũng không phạm pháp, cũng không làm ra chuyện tổn thương tới người khác, có gì mà không thể?” Doãn Băng Lộ nói, “Chuyện thích này cũng không phải là chuyện bản thân có thể khống chế được.”
Tống Gia Mạt hơi ngửa người ra đằng sau: “Đúng vậy…”
“Nếu như bản thân có thể khống chế được thì tớ cũng không tới mức như bây giờ.”
Doãn Băng Lộ thở dài, nói tiếp: “Nhưng mà, nếu là trưởng bối thì cũng có một khả năng khác.”
“Khả năng gì?”
“Khả năng đó cũng không phải là thích mà chỉ là ngưỡng mộ hoặc là khâm phục thôi, hai loại tình cảm này rất dễ lẫn lộn.” Doãn Băng Lộ nói: “Trước kia tớ cũng cho rằng mình thích thầy giáo nào đó, nhưng sau đó mới phát hiện là do người đó quá giỏi, chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ thuần túy mà thôi.”
Doãn Băng Lộ: “Hoặc là có khả năng trưởng bối kia rất tuấn tú, có khả năng cũng chỉ là do hormone tuổi dậy thì, độ tuổi này của chúng ta rất dễ tiết ra adrenalin.”
“Có lẽ cổ cảm thấy rung động với một khoảnh khắc nào đó chứ không phải là rung động với người kia.”
Tống Gia Mạt bỗng nói: “Đúng vậy.”
Chỉ là cô chưa từng thích ai, chỉ là Trần Tứ quá ưu tú, chỉ là do hormone tuổi dậy thì của cô quấy phá, chỉ là xúc động nhất thời, chỉ là một cách bộc phát cảm xúc.
Sao cô có thể thích Trần Tứ chứ, anh là anh trai của cô mà.
“Cậu nói đúng.” Tống Gia Mạt khẳng định lại một lần nữa.
Tiếp đó, cô để não bộ tiếp nhận những lời của Doãn Băng Lộ ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Doãn Băng Lộ nói không sai, đây chỉ là một rung động nho nhỏ của tuổi dậy thì, đợi đến khi bình ổn lại là tốt rồi.
Bởi vi trường học mất điện, cộng thêm thời tiết khá xấu nên trường học quyết định cho học sinh tan học sớm.
Nhưng mưa vẫn không ngừng rơi, dường như chưa từng ngừng lại, mọi người đợi tới hơn 7 giờ mới đợi được hạt mưa nhỏ lại.
Trong màn hơi nước mênh mông, Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, có một hai giọt nước nhỏ bé đọng trên mặt.
Lành lạnh.
Cổng trường hơi trũng, đã bị lụt một khoảng, nước không thể rút đi ngay trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng nếu bây giờ không đi, đợi lát nữa mưa lớn hơn thì sẽ không đi được nữa.
Doãn Băng Lộ: “Thế này thì đi như nào đây?”
Tống Gia Mạt bĩu môi: “Hình như có người lót đá và ván gỗ thì phải.”
“Tớ thấy rồi, nhưng cũng không có tác dụng gì cả!” Doãn Băng Lộ nói, “Nước dâng cao quá, ván gỗ không đủ dày, lúc chúng ta dẫm lên vẫn sẽ bị ướt.”
Doãn Băng Lộ nói không sai.
Dẫm lên mấy thứ này, nước cũng chỉ chuyển từ cao đến đầu gối sang cao đến cẳng chân.
Nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Tống Gia Mạt: “Thôi thôi, cứ chạy nhanh đi thôi, kéo dài thêm một lúc nữa, tấm ván gỗ bị dẫm nát thì càng vô dụng.”
Doãn Băng Lộ kêu rên.
Nếu cuộc sống là một khung chat thì bây giờ cô ấy đã gửi một sticker tan nát cõi lòng.
Tòa nhà giảng dạy của khối Mười hai cách cổng trường gần hơn, học sinh khối Mười hai may mắn đã rời đi từ sớm.
Tống Gia Mạt nhanh chóng nghe thấy một âm thanh quen thuộc, là tiếng la hét của Lý Uy.
“Ấy ấy ấy ai dẫm lên ván gỗ của tôi đây! Đừng đẩy tôi mà! Anh Tứ… Anh! Kéo em một cái xem nào!!”
“Anh!! Anh tới cứu em với!!”
Nhưng dù cậu ta có kêu rách họng thì Trần Tứ vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi hiểm nguy, Lý Uy đứng ở chỗ cao: “Sao vừa rồi anh không tới cứu em? Suýt nữa là em tèo rồi đấy!”
Trần Tứ: “Giày mới, đi qua đó sẽ bị bẩn.”
Lý Uy: “…”
“Anh được lắm, anh được lắm! Chưa từng gặp ai tuyệt tình như vậy! Còn không phải vừa rồi tấm gỗ còn mới, anh đi qua không phải dẫm lên nước chắc? Giày của anh còn quý hơn tính mạng của em à?!”
Trần Tứ: “Ừm.”
“…”
Giọng của Lý Uy quá lớn, giọng điệu vô cùng đau khổ, mọi người xung quanh đều bật cười, Tống Gia Mạt cũng không nhịn được mà cong môi.
Cô đang cười thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt phóng tới.
Là Trần Tứ, anh phát hiện ra cô.
Đúng lúc này, không biết là ai mở miệng: “Tìm được tấm ván gỗ mới rồi, để nữ sinh đi trước đi, ưu tiên những ai đang đến tháng, nếu không đến lúc đó sẽ sinh bệnh…”
“Nhưng mà vẫn phải dẫm lên một ít nước, haiz, mọi người chịu khó một tí.”
Nghe xong những lời này, bụng nhỏ của Tống Gia Mạt đột nhiên giật giật.
Cô nhớ ra hình như kỳ kinh nguyệt của cô cũng đến trong vòng hai ngày này.
Có nữ sinh đang đến tháng than thở: “Haiz, nước này bẩn quá, mọi người về nhà phải tắm rửa cho kỹ, tắm rửa sạch sẽ vào.”
“Nước lạnh lắm, đêm nay về nhà chắc là đau bụng chết mất.”
Cô ngẩn ra, mím môi, còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng thấy trên mặt nước có gợn sóng.
Khuôn mặt vốn cách rất xa của Trần Tứ bỗng chốc lại gần trong gang tấc.
Anh đứng ngay trước mặt cô, không đi qua tấm ván gỗ, một phần ba cẳng chân ngâm trong nước, quần cũng ướt nhẹp.
Xuyên qua mặt nước có thể lờ mờ nhìn thấy một đôi giày thể thao mới cứng trắng tinh.
Anh duỗi tay cởi cặp sách xuống đưa cho cô.
Tống Gia Mạt bị động nhận lấy, ngẩng đầu, có hơi ngơ ngác: “Hả?”
Trần Tứ xoay người, hướng tấm lưng rộng lớn bằng phẳng về phía cô.
Anh vỗ vỗ bả vai, thấp giọng nói:
“Lên đi, anh cõng em.”