Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cuối cùng cũng dừng lại.
Trong căn phòng tràn ngập sự ấm áp và quyến rũ, Trần Tứ bế cô ra khỏi phòng tắm rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Cô trở mình, đầu gối lên tay anh.
Bọt nước trên ngón tay anh vẫn chưa được lau khô, trong lúc anh vuốt ve vành tai của cô thấy cô giật giật thì hỏi: “Có thấy khó chịu không em?”
Cô lắc đầu: “Không khó chịu.”
“Vậy là tốt rồi,” Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, “Mau ngủ đi.”
Cô chôn đầu trong ngực anh, một lúc lâu sau bỗng mở miệng gọi: “Trần Tứ.”
Anh thấp giọng, “Hửm?”
“Trần Tứ?”
“Anh đây.”
Cô không nói nữa, anh cũng không nói gì thêm.
Dường như đó chỉ là phản ứng để chứng minh điều gì đó, cô cần, thì anh cho.
Bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ cực kỳ yên tĩnh, cô lắng nghe tiếng gió một lúc rồi từ từ ngẩng đầu.
Cô đặt chóp mũi ở chỗ hầu kết của anh, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Em không hối hận.”
Trần Tứ không lên tiếng.
Nhưng cô cảm giác được, ngón tay anh đặt trên eo cô khẽ giật.
Hình như anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng mới trả lời: “Ừm, anh sẽ không để em phải hối hận.”
…Như một lời hứa hẹn.
Cô khẽ nhúc nhích đầu, sau đó lại được người ta nâng lên, giọng nói của anh cũng vang lên bên tai:
“Được rồi, nếu còn không ngủ thì thật sự sẽ không dậy được đâu.”
Thật ra cô rất buồn ngủ, nhưng lại không nỡ.
Không nỡ ngủ.
Sự dịu dàng sau khi xong việc rất dễ khiến người ta nghiện, cô thích Trần Tứ của bây giờ, trong giọng nói mang theo vẻ khàn khàn và lười biếng nhưng lại vô cùng dịu dàng, thi thoảng anh lại hôn lên thái dương của cô.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau, nhưng lại là lần đầu tiên gần gũi đến thế.
Trái tim cô giống như miếng bơ, dần dần tan chảy trong sự xoa nắn của lòng bàn tay anh.
Cô không biết nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy có lẽ cuộc đời này sẽ không thể thích ai như vậy nữa.
Cảm nhận được nhiệt độ trên cần cổ anh, thậm chí cô còn có xúc động muốn bật khóc.
Đối với người khác, năm năm thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng bọn họ đã phải bước đi rất lâu, rất lâu rất lâu, ngay cả một động tác gần gũi như vậy cũng trở nên vô cùng trân quý, vô cùng gian nan.
Nhưng hơi thở trên người anh vẫn cứ như thế, như thể để cô có thể nhanh chóng tìm lại được sự quen thuộc của anh trong dòng chảy của thời gian.
Cô hơi rướn người về phía trước, nhưng mãi mà cũng chỉ có thể rướn đến cằm anh, đang định rút lui thì người nào đó cúi đầu hôn cô.
Hơi thở tạm dừng, đầu lưỡi của Trần Tứ tiến vào, mềm mại uyển chuyển, cô bị hôn tới mức hơi nâng vai lên, vô thức bắt lấy cổ áo anh, khi đáp lại, đầu lưỡi đảo qua hàm dưới của anh rồi bị anh ngậm lấy.
Cô nghẹn tới mức không thở được, cằm bị người ta gãi nhẹ, hình như Trần Tứ đang cười.
“Thở đi em.”
Ồ.
Cuối cùng cũng phản ứng lại, cô khép đôi mi có chút ướt át, mím môi, cố gắng hít thở để bổ sung dưỡng khí.
Trần Tứ chờ hơi lâu, hơi thở dồn dập, anh nhéo cằm cô: “Dùng miệng.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, mở miệng ra để hít thở, hơi thở bất ổn vừa ổn định thì anh lại tiếp tục phủ xuống.
Đây là một cái hôn rất dài, rất triền miên, hai tay anh chống bên cạnh cô, không biết cô đã ôm cổ anh từ bao giờ, mút nhẹ môi dưới của anh một cách bất quy tắc, sau đó người nào đó đoạt lại quyền chủ động, liếm láp tới mức chân răng của cô cũng trở nên tê dại.
Trong lúc hoảng hốt, cô như thể trở lại mùa hạ ẩm ướt nào đó, trở về cái hôn cuối cùng trước khi chia xa.
Cái hôn kia rất dữ dội, lúc đó cô còn đang khóc, hoàn toàn không nhớ rõ cảm giác của nụ hôn đó, giữa môi và răng chỉ toàn là vị mặn của nước mắt hòa quyện với mùi máu nhàn nhạt, lúc đó cô không còn sức lực, nhưng vẫn có thể ôm chặt lấy anh như thể giây tiếp theo người trước mặt sẽ biến mất.
Nhiều năm trôi qua, cảm nhận vẫn rõ ràng như vậy, mỗi một giây chia xa đều là sự đau khổ.
Mí mắt cô run rẩy, Tống Gia Mạt nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô bỗng cảm thấy may mắn vì bây giờ mình đang nằm, nước mắt lặng yên thấm vào sợi tóc, ngoại trừ cô ra thì sẽ không có ai biết là cô đang khóc.
Hồi ức khiến nước mắt càng chảy nhiều hơn, nhưng vẫn cứ lặng im như cũ, giống như một con thú nhỏ đang kìm nén liếm láp miệng vết thương, một tiếng nức nở nho nhỏ kia chìm nghỉm trong thành phố sắp tỉnh giấc.
Lẽ ra anh phải tập trung vào nụ hôn mới phải, nhưng ngón tay sau vai cô bỗng di chuyển, đầu ngón tay mềm mại của Trần Tứ xẹt qua má cô rồi dừng ở chỗ đuôi mắt nhẹ nhàng vuốt ve.
Như thể đang lau nước mắt cho cô.
Cô nghĩ, sao anh biết cô đang khóc được chứ?
Dường như đã được an ủi, cảm giác chua xót nơi con tim dần rút đi, nước mắt của cô cũng từ từ ngừng chảy.
Trên môi hình như còn có chất lỏng khác, cô dùng đầu lưỡi nếm thử một giọt, mặn, chát, đắng, và cả một chút vị ngọt.
Hình như cũng là nước mắt, nhưng không phải của cô.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, không ai mở mắt ra, cô vùi đầu vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn nghe anh nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Anh quấn sợi tóc của cô quanh ngón tay, hôn lên chóp mũi cô, “Nói rằng anh yêu em đến mức nào nhé.”
Cứ nghe anh kể chuyện như vậy, từ chuyện khi cô còn nhỏ đến khi cô lớn lên, cô chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của anh rồi lại từ từ tỉnh dậy.
…
7 giờ sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào cửa sổ.
Tống Gia Mạt xoa nhẹ đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía anh: “Anh dậy rồi à? Sao anh dậy sớm thể?”
“Không phải,” Anh nói, “Hưng phấn quá, không ngủ được.”
“…”
Cô chớp mắt: “Chỉ thế này mà đã không ngủ được rồi á?”
Trần Tứ hơi dừng lại, bên môi dần dần xuất hiện một ý cười đầy hứng thú.
“Sao vậy, ý em là sau này còn có thứ khiến anh hưng phấn hơn?”
“…”
“Em không có ý đó.” Cô nằm trong chăn đá anh, “Anh học cái trò cãi chày cãi cối ở đâu thế…”
Trần Tứ nắm lấy mắt cá chân của cô, xoa nhẹ.
Cô bỗng ý thức được chuyện gì đó, bọc chăn xuống giường, quả nhiên nhìn thấy chiếc áo ngủ thảm thương không nỡ nhìn kia trên mặt đất.
Tối hôm qua Trần Tứ hết trói lại xé, áo ngủ đã không còn mặc được nữa.
Cô nhặt chiếc áo ngủ đáng thương kia lên, lên án: “Chuyện tốt mà anh làm này.”
Anh nhận hết trách nhiệm: “Sau này sẽ mua bù cho em hai chiếc.”
Cô nghi ngờ: “…Anh sẽ không mua mấy cái thứ không đứng đắn đó chứ?”
“Có lý,” Anh dừng lại, “Cảm ơn em đã nhắc anh.”
“…”
Em nhắc nhở anh cái gì?!
Không hiểu sao lại nhớ đến cái tai mèo lục lạc đặt trên đầu giường của mình kia, cô vội vàng lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ này.
“Dù sao thì anh…” Hình như có hơi xấu hổ, cô nhỏ giọng nói, “Anh tới tủ quần áo của em lấy cho em một bộ đồ ngủ đi.”
Anh lười biếng cười mệt tiếng, khẽ nhéo vành tai cô.
“Tuân lệnh công chúa điện hạ.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Trần Tứ xa dần, nghe thấy anh mở cửa phòng của cô ra rồi đóng lại.
Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói của Trần Kiến Nguyên.
Trần Kiến Nguyên: “Con lấy cái gì vậy?”
Trái tim của Tống Gia Mạt nhảy lên tận cổ họng.
May mà Trần Tứ vẫn rất bình tĩnh.
“Phòng vệ sinh không có nước nên em ấy mượn phòng tắm của con để dùng.”
Bên ngoài lại vang lên tiếng trò chuyện nho nhỏ, không biết hai người đang nói gì, rất nhanh sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa lớn khóa lại.
Mười phút sau, Trần Tứ gửi tin nhắn cho cô.
[Bố đưa anh ra ngoài chạy bộ buổi sáng.]
Cô hiểu ý anh là cô có thể tự do hoạt động.
Tống Gia Mạt đứng dậy với vận tốc ánh sáng, thay quần áo rồi đi tới đài truyền hình.
Đêm nay chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ nhưng cảm giác lại khác hẳn những lần thiếu ngủ trước đây.
Vừa vào cửa, Tiểu Tuyên đã hỏi cô: “Có chuyện gì vui hay sao mà sắc mặt em tốt thế?”
Tống Gia Mạt sờ sờ mặt mình, vội vàng nói không có gì.
Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là bị người ta hành từ đầu giường đến đuôi giường, dấu hôn xanh xanh tím tím khắp người… mà thôi.
Hóa ra đàn ông cấm dục sáu năm là thế này, cô cảm thấy mình đúng là dũng sĩ nên tối hôm qua mới dám khiêu khích anh.
*
Một ngày làm việc kết thúc, Trần Tứ tới đón cô tan làm.
Cửa sổ ghế lái được hạ xuống, để lộ một khuôn mặt tuấn tú.
Anh ra hiệu cho cô lên xe: “Đưa em tới nhà hàng mới khai trương nhé?”
Tống Gia Mạt ngẩn ra, mỉm cười: “Anh còn biết lái xe à?”
Anh ám chỉ: “Ý em là xe* nào?”
“…”
*Lái xe (开车) ngoài nghĩa là lái xe thì nó còn là từ lóng chỉ mấy thứ 18+. Ý công chúa chỉ là lái xe nghĩa trên mặt chữ còn anh Tứ thì… các chị hiểu mà.
Tống Gia Mạt đang định mở miệng thì bên cạnh có một con Labrador đi ngang qua, động tác kéo cửa xe của cô suýt nữa đã dọa đến nó, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn vẫy đuôi với cô.
Cô buột miệng thốt ra: “Đây mới là biểu hiện bình thường của thú cưng đúng không? Không giống cái con dưới tầng nhà anh, hung dữ ghê, vừa thấy người đã sủa…”
Cô ngồi vào trong xe, vừa thắt đai an toàn vừa nói, mãi cho tới khi Trần Tứ nhìn về phía cô thì cô mới ý thức được không ổn ở đâu.
Tống Gia Mạt mím môi, hơi tựa đầu lên ghế.
Trần Tứ: “Dưới tầng nào?”
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như chuyện này cũng không phải là chuyện không thể nói.
“Thì là…” Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, “Anh, dưới tầng phòng anh ở Melbourne ấy, không phải có một con Labrador rất hung dữ à?”
Mí mắt Trần Tứ giật giật.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng của anh đã có hơi khàn: “Sao em biết được?”
“Em qua đó,” cô nhẹ giọng nói, “Lúc vừa tốt nghiệp em nhìn thấy địa chỉ của anh ở chỗ bác cả, sau đó… em từng trộm đi thăm anh một lần.”
“Sợ bị anh phát hiện nên không dám xuống lầu, cửa sổ căn phòng em thuê rất lớn, thi thoảng may mắn sẽ có thể nhìn thấy anh đang tưới hoa, đầu ngón tay chợt lóe qua bệ cửa sổ,” Cô nói, “Có phải em giỏi lắm không? Cách xa như vậy mà cũng có thể nhận ra.”
Cô cố gắng để giọng nói của mình trông thật nhẹ nhàng: “Em còn biết 7 giờ bọn anh tới phòng thí nghiệm, hơn 6 giờ chiều sẽ trở về, anh thích ăn pizza ở cửa hàng chếch phòng trọ mấy nhà, cửa hàng tiện lợi bên cạnh thường thiếu đồ, vậy nên anh đều mua theo lố.”
“Lúc cách xa quá…” Cô hít sâu một hơi, “Lúc nhìn anh từ đằng xa sẽ phát hiện tóc anh ngả sang màu nâu sẫm, đây có phải là một phát hiện trọng đại không?”
Nhưng anh im lặng, vẫn luôn giữ im lặng.
Một lúc lâu sau, Trần Tứ hỏi: “Em qua đó… vì sao không nói với anh?”
Cô mím môi: “Em không muốn nói cho anh biết, cũng không muốn tạo thành gánh nặng cho anh.”
“Chỉ là em,” Cô ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói, “Nhớ anh quá.”
Trong xe lại rơi vào một khoảng lặng kéo dài, cô không biết rốt cuộc Trần Tứ đang nghĩ gì.
Một lát sau, chiếc xe nhanh chóng quay đầu chạy theo tuyến đường quen thuộc. Cô nhìn cảnh vật đang lùi lại như bay: “Không đi ăn cơm à anh? Anh đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Anh nói, “Trần Kiến Nguyên ở nhà, bây giờ về nói cho rõ ràng.”
Cô ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Không phải nói là chờ đến sang năm ư? Bây giờ còn chưa có chuẩn bị gì cả… lỡ như bố không đồng ý thì làm sao bây giờ? Lỡ như bố…”
“Chết thì chết,” anh nói, “Anh sẽ không để em phải một mình nữa.”
Cho dù là bất kỳ lúc nào cũng sẽ không để em phải một mình nữa.
Đường về nhà rất gần, cô còn chưa kịp phản ứng thì xe đã dừng lại.
Đai an toàn bị người ta cởi ra, Trần Tứ nắm cổ tay cô đi tới cửa lớn.
Cô định kéo anh lại: “Trần… Trần Tứ, anh suy nghĩ lại đi, lại…”
Cửa chính mở ra, tiếng nói bỗng im bặt.
Trần Kiến Nguyên đang ngồi pha mật ong trong phòng khách.
Ánh mắt của ông dừng trên người bọn họ một hồi, sau đó dừng trên đôi tay đang nắm lấy nhau của họ.
Trần Tứ mở miệng: “Bố, con có việc muốn nói với bố.”
Tống Gia Mạt vội vàng nói: “Bọn con…”
Giây tiếp theo Trần Kiến Nguyên ngắt lời: “Đúng lúc bố cũng có chuyện muốn nói với các con, Gia Gia lên đây với bố.”
Tống Gia Mạt khựng lại hai giây, định đi lên phía trước nhưng lại vẫn bị anh kéo đi như cũ.
Cô nhận ra Trần Tứ muốn đi trước, nhưng cuối cùng vẫn vỗ vỗ vào mu bàn tay anh như để trấn an.
Cô nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, để em lên trước xem sao.”
*
Cầu thang trong nhà được làm bằng gỗ nguyên chất, khi bước đi thong thả sẽ phát ra một vài âm thanh.
Cô lên lầu theo bước chân của Trần Kiến Nguyên.
Đã làm
tốt công tác chuẩn bị, cô nói với bản thân rằng tất cả mọi chuyện lấy sức khỏe của bố làm trọng, cô không thể phụ ơn nuôi dưỡng nhiều năm nay của nhà họ Trần được.
Cô nín thở, từ từ đóng cửa lại.
Xoay người, cô nhìn thấy Trần Kiến Nguyên lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng nhạt.
Ông mở nắp hộp ra, lấy đồng hồ trong hộp ra ướm thử trên tay cô rồi nói: “Quà năm mới cho con.”
Cô hơi ngẩn ra, cổ tay bắt đầu run nhẹ.
Nơi nào đó trong lòng bắt đầu chua xót, cô cảm thấy hổ thẹn.
Còn chưa kịp lên tiếng thì cô nghe thấy Trần Kiến Nguyên nói: “Con rất giống bọn họ.”
Trong nháy mắt ấy, Tống Gia Mạt kinh ngạc ngẩng đầu.
Nhắc tới quá khứ, trên mặt ông mang theo ý cười bi thương nhàn nhạt, ông thấp giọng nói: “Giống con gái của bố, cũng giống vợ của bố.”
“Lần đầu tiên bố nhìn thấy Vân Thư trời cũng mưa to, cô ấy mặc một bộ sườn xám, trốn dưới sân ga trú mưa, ngày mưa làm tôn lên khí chất của cô ấy, trên người cô ấy mang theo cảm giác dịu dàng mà bi thương khiến người ta muốn cho cô ấy mượn ô, hoặc là, cho cô ấy một bến bờ.”
“Bố yêu sự mong manh của cô ấy, nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho sự mong manh đó.”
“Con có đôi mắt rất giống Giai Giai, mỗi khi nhìn thấy con, dường như bố được nhìn thấy bọn họ.”
Trần Kiến Nguyên cười một cái, nói với cô: “Giả vờ làm con gái bố nhiều năm như vậy, vất vả cho con rồi.”
Dự cảm nào đó bỗng chốc trở thành sự thật vào giờ phút nào, hốc mắt của cô chợt nóng lên, trái tim bắt đầu dần dần sụp đổ như trong đêm mưa to ngày nọ.
Trần Kiến Nguyên nói: “Khi ấy gặp được con, trong đầu bố chỉ có một suy nghĩ: Trời cao đã cho bố cơ hội chuộc lỗi rồi.”
“Kỳ lạ làm sao, rõ ràng con không hề giống Giai Giai, con bé mập mạp, lại hơi khù khờ, nhưng khi con vừa tới nhà họ Trần chỉ lớn bằng từng ấy, bé gái tựa như sắp bị cơn gió thổi bay, mẫn cảm mà yếu ớt.”
“Ngay từ đầu chỉ là vì bố muốn bù đắp cho sự hối hận và áy náy, nhưng không biết vì sao mà càng ngày bố càng cảm thấy con chính là con gái của bố,” ông nói, “Bố vẫn luôn muốn có một cô con gái như vậy, cứng cỏi mà đáng yêu, không chịu khuất phục, không chịu thua vận mệnh, dũng cảm thiện lương mà đơn thuần, con đều có những điều ấy, con trưởng thành rất tốt.”
“Có thể được làm bố của con là may mắn của bố.”
Đồng hồ trên tường tích tắc di chuyển, giọng nói của ông bao dung mà chân thành tha thiết giống như một bàn tay to đang nhẹ nhàng xoa dịu tất cả những bất an của cô trong bao năm nay.
Cô cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ chảy từng dòng, nóng bỏng, xúc động.
Trần Kiến Nguyên lau nước mắt trên mu bàn tay cô rồi nói, “Thật ra ngay từ đầu bố đã biết con không phải là Giai Giai rồi.”
“Nhưng tại sao lại nói con là con bé, có lẽ là vì trên một phương diện nào đó bố muốn lừa mình dối người, lừa dối bản thân rằng bọn họ vẫn còn tồn tại rồi bù đắp những tình yêu và tiếc nuối mà bố chưa thể cho bọn họ với con.”
“Về phương diện khác, bố lại muốn con có thể trưởng thành thật tốt, nếu nói con được bố nhặt về thì từ trên xuống dưới nhà họ Trần sẽ không đối xử với con tốt như bây giờ.”
Trần Kiến Nguyên cười một cái, ánh mắt xa xăm như rơi vào hồi ức.
“Khi đó cô bé mới mấy tuổi mà gầy trơ xương, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta đau lòng.”
“Vậy nên khi đó bố nghĩ, bắt đầu từ giờ khắc ấy, nơi đây chính là nhà của con. Trước đó con phải chịu nhiều vất vả rồi.”
Cô nói không nên lời, sống lưng run rẩy, không kìm nén được mà khóc nấc lên.
Hóa ra bố đều biết cả, từ đầu đã biết cô căn bản không phải là Tống Giai Giai gì cả, nhưng vì muốn bảo vệ cô nên mới cho cô mượn thân phận này, từ trước đến nay ông cũng đối xử với cô như ruột thịt.
Nhưng cô thì sao, còn chưa kịp báo hiểu ông thì sao có thể làm ra chuyện như vậy.
“Bố ơi,” Cô bụm mặt, âm thanh nghẹn ngào, “Con xin lỗi, con xin lỗi…”
Trần Kiến Nguyên vỗ nhẹ bả vai cô, lau nước mắt cho cô.
“Đứa nhỏ ngốc, thích một người thì có gì đâu mà phải xin lỗi.”
“Con biết không, thật ra lúc nhỏ A Tứ nó hận bố.”
“Nó hận bố, nhưng nó cũng chỉ còn mình bố, hai bố con chúng ta duy trì quan hệ tình thân không nóng không lạnh, bố biết nó thường hay suy nghĩ, nếu lúc ấy bố không có việc bận ở công ty thì liệu mẹ của nó sẽ không đi hay không.”
“Nhưng mà con đã đến.”
“Bố phát hiện, hình như nó hơi tha thứ cho bố rồi.”
“Nó bỏ qua quá khứ, đồng thời cũng tha thứ cho sai lầm của bố.”
“Năm nay lúc ăn sủi cảo, bố có thể cảm nhận rõ ràng rằng thái độ của nó với bố đã thay đổi, nói đến đây hình như còn phải cảm ơn con.”
Trần Kiến Nguyên rút cho cô hai tờ khăn giấy: “Thật ra khi mới về bố đã phát hiện ra quan hệ của hai đứa rồi.”
“Sau đó bố lại suy nghĩ thật lâu rồi mới đi hỏi Trần Côn. Mới đầu đương nhiên là có hơi khó chấp nhận, dù sao thì con cũng là con gái của bố mà, tình yêu quá yếu ớt, nếu hai đứa chia tay thì gia đình hòa thuận cũng sẽ tan vỡ ngay lập tức, rồi cái nhà này sẽ trở lại nhiều năm về trước, giống như khi mẹ nó rời đi.”
“Chỉ là mấy ngày nay bố vẫn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bố nghĩ… nếu hai đứa đã dùng thời gian năm năm để chứng minh cho bố thấy, vậy thì không bằng bố tin rằng tình yêu của hai đứa cũng vững chắc như tình thân.”
“Vậy nên con và A Tứ phải ở bên nhau thật lâu, nghe con?”
Tống Gia Mạt hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nghi ngờ mình gặp phải ảo giác: “Bố… đồng ý ạ?”
“Không có cái gọi là đồng ý hay không, tình yêu của các con thì là chuyện của hai đứa.”
Cuối cùng, cô nghe thấy Trần Kiến Nguyên thở dài, dường như nói với bọn họ, nhưng cũng như đang nói với bản thân.
“Lúc có thể yêu thì hãy yêu cho hết mình, trên đời này có rất nhiều người còn không có cơ hội được yêu.”
Màn đêm dần buông, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Trần Kiến Nguyên cười: “Xem ra nó lo lắng cho con rồi.”
“Được rồi, bảo nó vào đi.”
*
Tống Gia Mạt điều chỉnh lại trạng thái, sau đó rời khỏi phòng để hai bố con họ nói chuyện riêng với nhau.
Bọn họ trò chuyện rất lâu, cô ngồi trên sô pha, không biết đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Cuối cùng tỉnh lại vì đói.
Mở mắt ra, cô đang gối đầu lên vai Trần Tứ.
“Bố đâu anh?” Cô hỏi.
“Hôm nay ông nói nhiều quá nên đã đi ngủ trước rồi, bảo chúng ta ra ngoài chơi.” Anh rũ mắt nhìn cô, đáy mắt có không khí sôi động của pháo hoa, “Em muốn ra ngoài không? Hôm nay là giao thừa.”
Được anh nhắc nhở, cô bỗng nhớ ra.
Còn 45 phút nữa là sang năm mới.
Cô khựng lại vài giây, sau đó đi rửa mặt rồi kéo anh ra ngoài.
Mùa đông lạnh giá, khi gió đêm phả vào mặt cô mới có một chút cảm giác chân thật.
Cô thấy rõ đồng hồ trên tay Trần Tứ là một đôi với đồng hồ của cô.
Cô gái nhỏ mím môi, nhỏ giọng thuận lại: “Bố đồng ý cho chúng ta rồi.”
Anh hơi nhíu mày: “Bên em thì đơn giản, nhưng ông ấy ra điều kiện cho anh.”
Tim cô hẫng một nhịp: “Điều kiện gì?”
“Điều kiện là thêm em vào sổ hộ khẩu để ông ấy được làm bố em theo cách khác.” Anh chạm nhẹ vào mặt cô, “Em nói xem?”
Nghe anh nói vậy, trái tim cuối cùng cũng thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại đập càng nhanh hơn vì ý ám chỉ trong lời anh.
Áng mây lững lờ trôi, sao trời giăng khắp lối, ánh trăng còn không sáng bằng nhân gian.
Đêm giao thừa, xung quanh đều là biển người tấp nập, bọn họ tản bộ quanh hồ, Tống Gia Mạt bỗng nghe thấy anh mở miệng.
Trần Tứ nói: “Thật ra anh biết, anh không trách ông ấy.”
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, biết anh đang nói tới cái chết của mẹ mình.
Trần Tứ: “Ông ấy cũng không có cách nào khác, ông ấy cũng đã… cố gắng hết sức rồi.”
Chỉ là khi đó còn quá nhỏ, luôn muốn tìm kiếm lý do cho mọi chuyện, theo thời gian, anh dần tròng lên mình hết tầng gông xiềng này đến lớp xiềng xích khác, đến khi muốn cởi ra thì đã rất khó.
Bệnh của mẹ đã có từ trước khi gặp ông, không ai có thể đoán trước được tương lai.
Tống Gia Mạt không biết nói gì thêm, chỉ có thể im lặng nắm tay anh…
Giống như trước đây ở trấn Thanh Ngư, anh cũng cho cô cảm giác an toàn bằng cách này.
Bọn họ thả đèn hoa đăng, sau đó đi mua đồ lưu niệm với nhau, Trần Tứ bỗng nhận được một cuộc điện thoại đột xuất yêu cầu những bác sĩ không bận việc gì mà ở gần đây nhanh chóng tới bệnh viện.
“Vậy thì anh mau đi đi,” hình như cô còn sốt ruột hơn cả anh, “Muộn thế rồi mà còn gọi các anh, chắc chắn là có chuyện gấp.”
Hầu kết của anh lăn nhẹ: “Nhưng mà sắp sang năm mới rồi.”
“Cái này có là gì đâu,” cô nói, “Sau này chúng ta còn rất nhiều năm để cùng đón năm mới với nhau mà, em chờ anh ngay ngoài cổng bệnh viện, anh hết bận thì ra luôn, nói không chừng còn có thể kịp lúc đếm ngược cũng nên, tóm lại đầu năm mới chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau mà, đúng không?”
Lông mày đang nhíu chặt của anh chợt thả lỏng như mang theo ý cười.
Anh nói, “Đúng vậy.”
Con phố này nhộn nhịp phồn hoa, người đến người đi, tiếng người ồn ào.
Cách đó không xa có một bác sĩ đang đứng với vợ mới cưới ở ven đường, hình như người vợ đang dặn dò gì đó với nụ cười dịu dàng.
Dường như bị lây nhiễm, Tống Gia Mạt đứng tại chỗ rồi gọi với theo bóng lưng anh…
“Trần Tứ!”
Anh quay đầu lại.
Cô đứng giữa đám đông, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt anh. Cô nói: “Năm mới vui vẻ, em yêu anh.”
Trong ánh đèn neon nhấp nháy, có ai đó mỉm cười chúc phúc theo giọng cô.
Khóe môi anh hơi cong lên, đáp lại với tình yêu dành cho cô.
“Năm mới vui vẻ.”
“Anh càng yêu em hơn.”