*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trăng lưỡi liềm kéo dài, mây lững lờ chảy trôi, ngoài cửa là tiếng họ hàng trò chuyện với nhau, từ khe hở nho nhỏ của cánh cửa thi thoảng lại phát ra vài tiếng ngâm nga khe khẽ rồi nhanh chóng biến mất.
Đôi môi của Tống Gia Mạt bị Trần Tứ che lại, cô ngẩng đầu cắn chặt đầu ngón tay của anh.
Chi tiết đằng sau cánh cửa được kết thúc trong phòng tắm.
Hai tiếng sau, Trần Tứ ôm cô ra sô pha.
Hơi thở của cô mỏng manh, trên người đắp một tấm chăn mỏng, cảm giác sống lưng đã bị cánh cửa làm cho tê rần.
Trần Tứ chó má! Trần Tứ chó má!! Sao anh dám làm thế hả!!!
Cô nàng ngẩng đầu lên, lại được anh bế lên chiếc giường đã được thay ga mới, cô mở to đôi mắt đẫm nước nhìn anh.
Trần Tứ duỗi tay che mắt cô lại, giọng nói mang theo một chút khàn khàn.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
Cô hừ hừ hai tiếng: “Bây giờ anh có lương tâm rồi à?”
Trần Tứ sờ nhẹ khóe mắt cô.
“Anh không có lương tâm bao giờ, không phải anh đã mặc quần áo giúp em rồi à?”
“…”
Cô cạn lời một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì anh tốt bụng thật đấy, cảm ơn anh quá đi.”
Anh rũ mắt, đuôi mắt hơi cong lên, dáng vẻ vô cùng vui sướng.
“Không cần khách sáo.”
“…Không biết xấu hổ.”
Tống Gia Mạt lật người, chỉ vào vị trí xương bả vai của mình.
“Anh tự nhìn đi, bị cửa mài trầy hết cả da rồi đây này! Tốt xấu gì anh cũng phải đổi chỗ chứ! Đừng có đứng sau cửa mãi như thế! Bọn họ đứng ngoài đập cửa, anh đứng trong phòng cũng đập cửa, thế này thì ai mà chịu nổi?”
Trần Tứ: “Em muốn ở đằng sau cửa, anh không làm trên cửa thì làm ở đâu?”
Cô cảm thấy vô cùng khủng khiếp: “Em muốn ở đằng sau cửa bao giờ??”
Trần Tứ: “Em nghĩ trong đầu.”
“…”
Cô vươn tay đặt những ngón tay tinh tế lên cổ anh: “Anh đoán xem bây giờ em đang nghĩ gì?”
“Được rồi,” Trần Tứ rũ mắt hôn nhẹ lên ngón tay cô: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh ra ngoài nhìn xem.”
Cô cười lạnh: “Anh còn biết em muốn nghỉ ngơi à?”
Trần Tứ đứng dậy liếc cô một cái, nói như có điều ám chỉ: “Không phải bị đâm hỏng rồi à?”
“…”
Mau xéo đi!!!
Sau khi Trần Tứ ra khỏi phòng, cô ngả đầu vào gối khôi phục thể lực.
Chuyện mệt nhọc như thông báo đó cứ để cho anh làm đi, bây giờ cô không còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài nữa.
Chỉ cách một cánh cửa, nghe bọn họ khen quan hệ anh em của hai người tốt, ở trong lại làm loại chuyện này…
Nghĩ đến đây, Tống Gia Mạt ngồi dậy tìm người khơi mào.
Cô mở WeChat rồi gửi tin nhắn.
Vừa rồi trong âm thanh rời rạc, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Suy nghĩ duy nhất, kiên định, thống hận…
[Doãn Băng Lộ, tớ giết cậu!]
Nước Khoáng: [?]
Nước Khoáng: [Tớ hiểu rồi, cậu vừa thực hành chi tiết đằng sau cánh cửa tớ gửi chứ gì.]
Nước Khoáng: [Kích thích thế, có video không?]
Nước Khoáng: [Gửi cho tớ đi, cảm ơn.]
Tống Gia Mạt: “…”
*
Sau khi đại chiến 300 hiệp với Doãn Băng Lộ, Tống Gia Mạt dần dần cảm thấy hơi mệt.
Cô trở mình, nằm thẳng người trên giường, trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thì bên cạnh có thêm một người.
Cánh tay anh xuyên qua lót sau gáy cô làm tăng thêm mấy phần cảm giác chân thật.
Tống Gia Mạt “Ừm” một tiếng: “Anh nói xong rồi à?”
“Không.”
“Vậy sao anh quay lại rồi…”
“Anh làm slide PowerPoint cho bọn họ xem.”
“…”
Đây là tư duy của học sinh giỏi ban tự nhiên bọn anh à?
Cô câm nín một lúc lâu, nhưng cũng không rảnh mà suy nghĩ nữa, cảm thấy thông báo một tiếng là được rồi, sau đó yên trí chìm vào giấc ngủ.
Đợi tới khi tỉnh lại đã là rạng sáng.
Em họ muốn ngủ lại trong phòng của cô, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thế là để em họ ngủ ở đấy.
Tống Gia Mạt cảm thấy không ngủ tiếp được nữa, cô mở máy tính lên định làm việc.
Cô ngồi ở phòng khách, vừa bật máy tính lên thì Trần Tứ cũng đi tới.
Anh đặt một bát mì xuống gần cô.
“Ăn xong rồi làm sau.”
Cô chớp mắt: “Anh còn biết em đói à?”
Anh cười
một tiếng, ý vị sâu xa: “Dù sao cũng phải tiêu hao nhiều thể lực.”
“…”
Cô bĩu môi, chán không muốn nói nhiều với anh, gắp hai vắt mì cho vào miệng, nhưng lại phát hiện tóc không ngừng rũ xuống làm ảnh hưởng đến tầm mắt.
Tống Gia Mạt lấy đầu ngón tay chọc chọc tay anh.
“Anh, vào phòng em lấy cho em cái băng đô đi.”
Người này mặc cho cô sai bảo, cô đang định khen anh vài câu, nhưng đến khi nhìn thấy đồ vật trong tay anh thì lại nói không nên lời.
Tống Gia Mạt: “…Anh lấy cái tai mèo lục lạc này làm gì?”
“Không phải cái này cũng là băng đô à?” Hình như anh cũng không có ý xấu gì, “Nhìn thấy nên cầm luôn.”
Cũng đúng.
Cô nghi ngờ mình suy nghĩ nhiều nên cũng đeo lên luôn.
Ăn mì xong, cô làm việc một lúc thì trên tầng láng máng vang lên vài tiếng trò chuyện.
…Hóa ra còn mấy người vẫn chưa ngủ mà đang chơi mạt chược trong phòng.
Tống Gia Mạt xoay xoay bả vai: “Em muốn đứng dậy vận động một chút.”
Trong nhà đã đổi sang thiết bị sưởi ấm mới, đúng là có hơi nóng, khi cô đi ngang qua gương thì mới phát hiện bộ đồ mình đang mặc là JK.
Lúc thay cũng không phát hiện ra.
…À, bởi vì Trần Tứ là người thay đồ giúp cô.
Cô đi lại trong phòng khách một lát, cảm thấy vẫn không đủ nên ngồi lên sô pha, dùng gối chặn mắt cá chân lại.
Trần Tứ ngồi bên cạnh khép sách lại nhìn qua chỗ cô: “Sao vậy?”
Tống Gia Mạt: “Em gập bụng mấy cái.”
Anh ừ một tiếng, tốt bụng nói: “Anh giữ giúp em.”
Cô gập bụng, nhưng suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.
Tống Gia Mạt nhìn chân váy của mình, đang tự hỏi xem rốt cuộc là cô tự lấy đồ hay là Trần Tứ lấy cho cô…
Ngón tay của anh khẽ nâng lên.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu cô lập tức vang lên.
Tống Gia Mạt cảnh giác nheo mắt lại, chỉ lên trần nhà: “Trên tầng còn có người, cái lục lạc này vang lớn lắm đấy!”
“Ý em là sao?” Trần Tứ nghiêng đầu chỉnh lại váy cho cô, “Anh thấy bị nhăn nên muốn chỉnh lại cho phẳng thôi.”
Cô muốn nói “Tốt nhất anh đừng có suy nghĩ đó”, nhưng lời đến bên miệng không hiểu sao lại thành một câu mang đầy tính khiêu khích:
“Không phải anh nói với em là anh vẫn có thể…”
Quả nhiên mắt cá nhân bị người ta nắm chặt hơn.
Trần Tứ nheo mắt: “Em nghi ngờ năng lực của anh?”
“…”
Em không có, em thật sự không có, anh đừng có mà qua đây…
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, đệm sô pha mềm mại nâng lên hạ xuống, bóng người dây dưa với nhau dần dần ẩn nấp trong bóng tối.
Ngày hôm sau, trên yết hầu của Trần Tứ có thêm ba dấu răng.
Trên lưng cũng có vài vết cào.
Bên tai Tống Gia Mạt dường như vẫn còn vang vọng tiếng lục lạc, không ngừng tuần hoàn, sáng sớm ngày hôm sau, chữ ký của cô chuyển thành:
[Cuộc đời ninja.]