Ánh nắng như vàng chảy, gió chiều đượm hương hoa.
Tống Gia Mạt hít hít mũi, cảm thấy có hơi ngứa.
Cô rũ mắt xuống nhìn mũi giày của mình, không biết sao lại nói ra một câu: “…Nhưng mà hộp kem kia chảy mất rồi.”
Trần Tứ khựng lại hai giây, lúc này mới nhớ tới hộp kem dâu tây ngày hôm qua, đuôi lông mày của anh hơi rũ xuống, không nhịn được mà bật cười: “Được, để anh mua lại cho em.”
Cô gái nhỏ quay đầu qua chỉ chỉ: “Lớp trưởng còn đang đợi em.”
“Anh đưa em qua đó nói một tiếng với cô ấy là được rồi.”
Cô mím môi, sau khi chậm chạp ngồi lên ghế mới hỏi anh: “Anh lấy chiếc xe này từ đâu ra thế?”
“Của bạn,” Anh phanh chậm lại, “Hôm nay sân vận động có tổ chức sự kiện, sẽ bị kẹt xe.”
Cô bị say xe từ nhỏ vậy nên hầu như không thể ngồi xe ô tô riêng hay taxi, hầu như xe trong nhà chỉ dùng tới khi Trần Tứ ra khỏi nhà một mình, tài xế cũng vui vì được rảnh rỗi, ngoại trừ những lúc không kịp giờ học, nếu không cô đều sẽ chọn đi bằng xe buýt hoặc tàu điện ngầm.
Bị kẹt xe cũng không dễ chịu, trạm tàu điện ngầm lại cách trường học quá xa, tính ra thì đi xe đạp đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng hình như đây là lần đầu tiên cô ngồi sau xe Trần Tứ.
Tống Gia Mạt dịch chuyển thân mình, không khỏi khỏi hơi hoài nghi, cô ngẩng đầu nhìn cái gáy của thiếu niên: “Anh biết đi xe đạp không đấy?”
Nói rồi cô nắm thật chặt yên xe giống như không hề yên tâm khi giao tính mạng của mình cho anh.
“Không biết.” Trần Tứ nói, “Em thấy cái hồ trước mặt kia thế nào?”
“… Này!”
Xe đạp hơi lắc lư mấy cái, cô bị Trần Tứ dọa sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, giây tiếp theo, thế giới lại vững vàng như cũ.
Thiếu niên đưa một tay ra sau kéo kéo vạt áo, dù đi bằng một tay vẫn rất ổn định: “Anh là người dạy em đi xe đạp, em nói xem anh có biết đi không?”
Cô không phục, một hai phải cãi lại anh: “Bảo sao kỹ thuật đi xe của em…”
Đúng lúc này chiếc xe đi qua gờ giảm sốc, cô bị xốc nảy nên giọng nói trở nên phập phồng, câu nói cũng bị ngắc ngứ: “Tệ. Ấy… Thế.”
Tống Gia Mạt: “…”
Trần Tứ! Làm người đi!
Đi ngang qua nhà ga, Tống Gia Mạt vốn định bảo anh dừng lại để cô giải thích với lớp trưởng, ai ngờ dường như lớp trưởng đã đoán được từ trước nên vẫy vẫy tay với cô từ xa xa, ý bảo mình lên xe trước.
Cô tha thiết gật đầu, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho lớp trưởng: [Ngày mai tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu!]
Lớp trưởng nhắn lại một sticker “Được hời rồi”: [Vậy tớ sẽ nghĩ xem muốn ăn gì rồi tối nay nhắn cho cậu nha~]
“Tống Gia Mạt,” Âm thanh lạnh lùng của Trần Tứ truyền đến, “Lúc ngồi trên xe đừng nghịch điện thoại, không an toàn.”
“…”
Mắt anh mọc sau gáy đấy à?
Không lâu sau, xe đạp dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, Trần Tứ nghiêng nghiêng thân xe, chân dài chống trên mặt đất.
Tống Gia Mạt tự nhiên trượt xuống khỏi ghế sau.
Thiếu niên giang rộng cánh tay xách balo của cô ném vào trong giỏ xe, hơi nhướng mày: “Vào chọn đi.”
Tống Gia Mạt: “Chọn cái gì?”
Anh hỏi, “Không phải em muốn ăn kem à?”
Tống Gia Mạt liếm liếm môi, hỏi: “Em đi mua á?”
“…”
“Có vẻ như anh…” Cô dừng lại đầy ẩn ý, “Không định cứu chữa tình anh em yếu ớt của chúng ta nhỉ?”
“…”
Đầu lưỡi Trần Tứ chống lên răng hàm, một lúc lâu sau anh mới cho cô nhóc kia một nụ cười.
Vốn dĩ cũng không cần khóa xe, chỉ cần cô chọn rồi anh trả tiền, nhưng cô công chúa này giỏi ra lệnh cho người khác hơn bất kỳ ai.
“Sao có thể để công chúa phải động tay động chân được,” Thiếu niên lười nhác nhấc mi, “Anh đi, em nghỉ ngơi đi.”
Anh cúi người khóa kỹ xe đạp sau đó hơi híp mắt.
“Công chúa đừng đứng ở đây, nắng gắt,” Trần Tứ xoay người, nhướng cằm, “Đứng dưới gốc cây chờ anh đi.”
“…”
Không lâu sau, thiếu niên xốc tấm rèm cửa của cửa hàng tiện lợi ra, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, ý bảo cô lại đây.
“Công chúa, vị đó hết hàng rồi.”
Tống Gia Mạt theo bước chân anh đi vào, nghe thấy câu “báo cáo” đầy bình tĩnh của anh, tất cả mọi người trong cửa hàng đều quay đầu nhìn về phía cô.
Mặt cô đỏ lên, “Anh đừng gọi em như vậy.”
“Hả?” Anh nhàn nhạt dựa vào tủ bảo ôn, lấy một chai nước khoáng lạnh ra, lười biếng nói bằng giọng mũi, “Sao vậy công chúa?”
Âm lượng không giảm đi, thậm chí còn lớn hơn một chút.
“…”
“Em sai rồi, em sai rồi, được chưa?” Cô căng da đầu, nhanh chóng túm anh đi ra ngoài, “Anh không biết xấu hổ nhưng em thì biết!”
“Bây giờ biết xấu hổ rồi à?” Anh dùng thân chai nước vẫn còn đọng nước chạm vào mặt cô, nhàn nhạt nói, “Anh thấy vẫn dày lắm mà.”
“…”
*
Cuối cùng cũng về tới nhà, bị anh gài bẫy như vậy ở cửa hàng tiện lợi, không thể không trả đũa lại.
Tống Gia Mạt chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút, ho khan hai tiếng rồi vươn tay với anh: “Kem anh đã nói đâu?”
Lòng bàn tay của cô gái nhỏ trắng nõn, da thịt tinh tế, rìa bàn tay hơi phiếm hồng, thậm chí còn có thể thấy rõ những đường vân đan xen.
Trần Tứ ngẩng đầu rửa mặt rồi rũ mắt nhìn cô.
Vừa rửa mặt xong, đuôi tóc thiếu niên dính nước ướt nhẹp, một vài giọt nước đọng trên mí mắt.
Anh nói, “Không có kem thì không làm hòa được à?”
Thiếu nữ rất có nguyên tắc mà quay đầu đi: “…Để em nghĩ lại đã.”
“Được.”
Anh kéo tủ lạnh ra, lấy ra một cái hộp màu hồng phấn từ ngăn thứ hai rồi chuyển sang cầm bằng tay phải.
Cô tinh mắt, lập tức nhớ ra: “Đây không phải là hộp kem hôm đó bị chảy rồi à…”
Anh cười cười: “Cũng không biết đêm hôm đó ai trộm bỏ vào nữa.”
“…”
Đó là vì cô không muốn lãng phí đồ ăn mà!
Trần Tứ tìm một chiếc thìa phù hợp rồi đưa cả thìa cả hộp cho cô.
Kem được làm đông một lần nữa, vị cũng không thay đổi quá nhiều, kem tươi mang theo vị sữa bò chua chua ngọt ngọt tan ra nơi đầu lưỡi.
Cô cúi đầu, cái miệng nhỏ chuyên chú ăn kem, cửa sổ phòng bếp rộng mở, gió nóng giao hòa với gió lạnh từ điều hòa khiến cảm nhận trở nên đa dạng mà phức tạp trong nháy mắt khiến cô không biết nên miêu tả như thế nào.
Anh cứ vậy đứng ở ranh giới giữa lạnh và nóng, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Khuỷu tay Trần Tứ gác trên tủ lạnh, ngón tay thon dài khẽ buông thõng, ung dung nghiêng đầu nhìn cô.
“Nguôi giận chưa, công chúa điện hạ?”
*
Tống Gia Mạt lầm bầm hai tiếng, miễn cưỡng trả lời: “Tạm bỏ qua.”
Trần Tứ cười một tiếng, đóng tủ lạnh lại, thuận tay đóng cả cửa phòng bếp.
“Có cơ hội thì anh phải nghiên cứu xem vì sao miệng em lại cứng thế?”
“Miệng em cứng chỗ nào?” Cô nói một cách rất hợp lý, “Em là em gái mềm mại.”
“Ừm,” Trần Tứ tạm dừng, “Là loại em gái mềm mại một chưởng có thể đập chết tám người hả?”
“…”
Giờ cơm tối, bầu không khí rõ ràng là tốt lên rất nhiều, ngay cả dì giúp việc cũng nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm nói: “Cuối cùng cũng làm hòa rồi hả? Hai ngày nay thấy hai đứa như vậy đúng là dì cơm cũng không dám ăn, như bây giờ tốt biết bao.”
“Bọn cháu có cãi nhau đâu ạ,” Tống Gia Mạt tiếp tục nói một cách đầy lý lẽ: “Là anh ấy cố ý chọc tức cháu.”
Trần Tứ: “…”
Một đêm yên bình trôi qua, tình cảm anh em đang tràn ngập nguy cơ của hai người cuối cùng cũng được cứu vãn, trong phòng khách bớt đi sự giương cung bạt kiếm nhưng lại nhiều thêm một mạch nước ngầm đang cuồn cuộn.
Trong phòng sách, Trần Tứ nghe xong một đoạn hội thoại, vừa nhấn dừng thì cô gái nhỏ chạy vào đây.
Cô vừa tắm xong, lại uống thêm một ly sữa bò, bây giờ trên người mang theo vị hoa nhài và một chút hương sữa bò, giống như một cái máy khuếch tán mùi hương chạy bằng cơm, mùi hương không ngừng lan tràn ra từ cổ áo.
Trần Tứ thoáng lùi về phía sau một chút.
Cô tiếp tục tiến về phía trước, giọng nói vô cùng mềm mại: “Anh à, bây giờ chúng ta xem như làm lành với nhau rồi đúng không?”
“…”
Trần Tứ có dự cảm cô không có mục đích gì tốt: “Sao?”
“Em buồn ngủ quá, nhưng bài tập ngày hôm nay vẫn chưa xong, anh giúp em sửa lại cách dùng từ được không?” Cô nói, “Tốt nhất là sửa lại những đề mục đã sai, ngày mai em sẽ xem lại sau.”
Ngừng một lát, cô gái nhỏ tiếp tục nói: “Nếu anh ghi chú thêm một chút kiến thức hoặc là hướng làm bài bên cạnh đề mục lớn thì càng tốt…”
“Ý em là,” Ngón tay Trần Tứ gõ gõ vào góc bàn, “Anh ở đây giúp em sửa lại bài làm của em, còn em lên giường ngủ ngon lành?”
“Đúng vậy,” Cô nói một cách thản nhiên nhưng lại tỏ ra rất vô tội, nhìn anh với đôi mắt vô cùng đáng thương, “Chỉ chút chuyện cỏn con này mà anh cũng không giúp em gái được hay sao?”
Như đang tự hỏi khoảng nửa giây, Trần Tứ gật đầu: “Đương nhiên là giúp…”
Anh nói, “Để năm sau anh thi đại học thay em luôn, được không?”
Cô gái nhỏ nhìn anh với ánh mắt chờ mong nhưng lại mang theo chút thẹn thùng: “Thật sự có thể được sao?”
“…”
*
Hoàn thành nhiệm vụ, Tống Gia Mạt lập tức quay về phòng ngủ.
Không biết vì nguyên nhân gì mà đêm nay là đêm cô ngủ ngon nhất trong mấy ngày gần đây.
Lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô còn có hơi ngơ ngác, Tống Gia Mạt duỗi tay tắt báo thức, quấn chăn, ngồi im trên đầu giường như cái kén.
Trước đây vẫn luôn là Trần Tứ gọi cô rời giường, sau đó cô
giận dỗi, hơn nữa còn muốn tới lớp sớm để giải đề nên cô đã đặt báo thức sớm hơn hai mươi phút, tự mình thức dậy.
Nhưng cô là người chú trọng nghi thức, cảm thấy chuyện làm lành này… có phải cũng cần một vài nghi thức, ví dụ như sửa chữa lại những hành vi lúc giận dỗi…
Vậy vấn đề là sáng nay cô nên để Trần Tứ gọi mình tỉnh dậy hay là tự mình thức dậy đây?
Trong lúc cô đang tự hỏi, cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, sau đó bị người ta đẩy ra một khe hở nhỏ.
Trần Tứ nhét bài tập tối hôm qua vào trong túi của cô, thấy cô trầm tư dựa vào đầu giường thì rũ mắt hỏi: “Sao tỉnh rồi mà không rời giường đi?”
“Cho anh một cơ hội đánh thức em,” Cô nói, “Vinh hạnh không?”
“…”
Sáng nay mọi việc lại bình thường như cũ, khu dạy học của khối Mười một và khối Mười hai cách khá xa nhau, nằm ở hai bên sân thể dục, bởi vậy sau mỗi lần cô và Trần Tứ bước vào cổng trường thì đều phải tách nhau ra.
Có lẽ là vì tâm trạng ảnh hưởng đến cảnh vật, lần này khi Tống Gia Mạt đi xuyên qua hàng lang, cô chỉ thấy dọc đường đi tràn ngập hoa thơm và tiếng chim hót.
Đến phòng học, cô phát hiện Triệu Duyệt cũng tới rất sớm, cô ấy đang dựa vào bàn học ngủ bù.
Đợi tới lúc cô ngồi vào bàn rồi Triệu Duyệt mới chậm chạp khôi phục tinh thần, lấy một chồng giấy từ trong balo ra đưa cho cô: “Cho cậu.”
“Hả? Gì thế?”
“Đề cương ôn tập mà tớ đã đồng ý với cậu, ở trên là tuyển tập đề thi cuối học kỳ, ở dưới là đề cương ôn tập và vở ghi, ở dưới nữa là số WeChat, có chỗ nào không hiểu thì cậu có thể add WeChat của bạn tớ rồi hỏi cậu ấy.”
Tống Gia Mạt bị sốc: “…Nhiều thế này á?”
“Tất nhiên rồi, đồng ý với cậu rồi mà,” Triệu Duyệt ngáp một cái thật dài, “Tớ tốn nhiều công sức lắm mới lấy được đấy, vậy nên anh cậu… Hiểu rồi chứ?”
Tống Gia Mạt trao đổi một ánh mắt “Hiểu rồi hiểu rồi” với cô ấy.
“Mấy hôm nay tớ sẽ giúp cậu hỏi thăm xem hình mẫu lý tưởng của anh ấy là gì, sau đó chúng ta cứ đúng bệnh mà hốt thuốc.”
“Ok.” Triệu Duyệt kéo túi đựng bút ra, “Không kịp nữa rồi, bài tập về nhà của cậu đâu, cho tớ mượn nào, hôm qua lấy mấy thứ này cho cậu nên tớ còn chưa làm chữ nào cả.”
Tống Gia Mạt thân thiện nhắc nhở cô ấy: “Trước kia lúc cậu không lấy cho tớ cũng có ngày nào làm bài tập đâu.”
“…Đừng vạch trần tớ chứ!”
Dù là lớp chọn của trường thì buổi sáng ngày nào cũng diễn ra một cảnh gà bay chó sủa.
Không làm bài tập chia làm hai loại, một loại là thành tích cực tốt, tối nào cũng bận làm bài tập Olympic Toán học và bài tập gia sư giao cho, đương nhiên không rảnh để làm bài tập về nhà ở trường.
Một loại khác là tự mình buông thả, chẳng hạn như Triệu Duyệt, tuy nhiên loại này không có quá nhiều.
Còn có một ít là không muốn mang bài tập về nhà nên đã làm ở trường sau đó lại đến trường sớm để làm tiếp.
Tống Gia Mạt vẫn luôn hoàn thành bài tập một cách chỉn chu, chữ đẹp lại còn trình bày cẩn thận, hơn nữa xác suất làm đúng còn rất cao.
Dù sao thì thi thoảng cô cũng sẽ hỏi Trần Tứ hướng làm bài rồi tự giải quyết nguyên căn của vấn đề.
Vậy nên sáng nào “hơi người” gần bàn học của cô cũng rất cao, đây cũng là nền tảng khiến cô được nhiều người yêu quý.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, tất cả bài tập đều được thu lại đầy đủ, lúc này lớp học mới bình ổn lại, ai đi lấy nước thì đi lấy nước, ai muốn nói chuyện thì ngồi tại chỗ nói chuyện, quầy bán đồ ăn vặt cũng đầy người chen chúc.
Hôm nay vốn dĩ là lịch trực nhật của Tống Gia Mạt, kết quả là vì đã hứa giúp Triệu Duyệt hoàn thành công cuộc cua trai nên Triệu Duyệt đã act cute nhờ vả một nam sinh nào đó tới tòa nhà phía tây quét dọn, vậy nên cô cũng được nhàn rỗi.
Cũng không biết tình hình của Vạn Nhã bên kia sao rồi.
Tống Gia Mạt đang nghĩ ngợi thì Triệu Duyệt lại cắt ngang suy nghĩ của cô, cô ấy chải chải tóc mái, nói: “Ai mà ngờ tới tớ chuyển tới trường các cậu lâu vậy rồi mà vẫn chưa được học tiết thể dục nào.”
Tiết thể dục ở các trường có lẽ đều giống nhau, giáo viên thể dục thường sẽ “ốm đau bệnh tật” quanh năm, giáo viên bộ môn thường sẽ “đứng lớp thay”, có đôi khi còn sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như hai giáo viên cùng tranh nhau một giờ học.
Nhưng hôm nay không giống như vậy, hôm nay tiết thể dục của các cô được diễn ra theo đúng thời khóa biểu.
Giống như được giải phóng sau khi bị áp bức nhiều năm, ngay cả một chuyện bình thường cũng trở nên không hề bình thường.
Đằng sau có nam sinh lên tiếng hỏi: “Không thể nào, thật hay đùa thế?”
Lớp trưởng cười: “Có lớp khác phải thao giảng, nói rằng lớp mình rộng nên đến lớp mình học, đúng lúc chúng ta có thể học thể dục.”
“Má, vậy thì tan học cũng không thể về lớp được à?”
“Có thể học hai tiết được không? Tớ cũng không muốn học tiết sau luôn, ha ha ha!”
“May mà nói trước, anh Lực, anh dọn mấy cái… khụ khụ… tạp chí trong ngăn bàn gọn lại đi.”
“Cút đi, ông đây là học sinh năm tốt đấy!”
…
Trước tiết thể dục, vì để cho lớp người ta có đủ thời gian chuẩn bị thao giảng nên bọn họ rời khỏi phòng học từ sớm.
Tống Gia Mạt cũng không quá để ý, cầm lấy đề thi rồi rời đi.
Cô cầm theo mấy đề thi tối qua Trần Tứ sửa cho cô xuống sân, sau khi tập thể dục xong thì còn hai mươi phút nữa mới hết giờ, thế là cô ngồi trên thiết bị tập thể dục để xem lại bài.
Tất cả các câu trắc nghiệm đều đúng, những câu hỏi lớn về cơ bản cũng không bị sai, những chỗ có vấn đề nhỏ đều được anh khoanh tròn lại.
Bởi vì sau đó quá buồn ngủ, quá trình giải bài lại quá phức tạp nên cô vẽ đường phụ xong, viết công thức rồi thôi chứ không tính toán lại.
Kết quả Trần Tứ vẽ lại hai đường kẻ màu đỏ lên trên hình rồi chỉ cho cô một cách làm đơn giản hơn.
Sửa bài thì cứ sửa bài thôi, sao anh còn phải bình luận làm gì, nét chữ qua loa mảnh khảnh, nét bút cứng cáp dứt khoát, là kiểu chữ tự do mà đẹp đẽ hiếm có.
Thiếu niên lười nhác phê một chữ duy nhất: Ngốc.
Đằng sau đánh một dấu nho nhỏ.
Tống Gia Mạt luôn thi được 130 điểm Toán*: “…”
*Điểm tối đa bài thi môn Toán bên Trung Quốc là 150 điểm.Chỉ có anh là thông minh thôi!
Xem xong bài làm, đúng lúc chuông tan học cũng vang lên, lớp trưởng đợi hai phút rồi mới bảo mọi người quay về lớp.
Tống Gia Mạt ngồi vào vị trí, đang định cất bài thi vào ngăn kéo, kết quả vừa rút mấy quyển sách ra thì cô sửng sốt.
Lớp trưởng thấy cô lấy tất cả sách trong ngăn kéo ra để lên mặt bàn thì hỏi: “Sao thế?”
Tống Gia Mạt ngẩng đầu: “Ai ngồi chỗ của tớ thế?”
“Tớ cũng không rõ lắm, người lớp 5 ngồi lộn xộn, sao vậy?”
Cô nói, “Đề cương ôn tập của tớ mất rồi.”