(*) Câu gốc là "Tỳ phu hám đại thụ" trong "Tỳ phu hám đại thụ, khả tiếu bất tự lượng" (Kiến càng lay cổ thụ, nực cười không xem lại mình)"Tôi..." La Gia Tuệ xanh mặt, "Ngài Đường, tôi không hề muốn đùa giỡn ngài, tôi... Là chính mắt tôi nhìn thấy...Tôi nhất định sẽ tìm thấy người cho ngài xem..."Vừa nói, cô ta đã xông người lên, kéo cửa phòng vệ sinh nhìn, rồi lại quay người lật chăn lên, thậm chí còn nằm xuống đất tìm dưới gầm giường...Nhìn La Gia Tuệ lăn lộn chật vật, vẻ mặt tìm đông kiếm tây, Ninh Trạch Thiên suýt nữa đã không chịu được mà cười to rồi, vội vàng lấy tay che miệng, làm bộ ho khan hai cái.Phòng khách làm như lớn lắm vậy, cô ta đứng đây tìm tới tìm lui, rốt cuộc muốn tìm chỗ nào nữa?!Nha đầu thối, coi chừng công dã tràng đấy!Bùi Vân Khinh trừng mắt nhìn Ninh Trạch Thiên, tỏ ý nhắc nhở.Chú nhỏ nhà mình là người tinh ý, lỡ như bị anh nhìn thấy sơ hở, cô sợ đến lúc đó đến chết cũng không biết chết ra sao!Đường Mặc Trầm liếc mắt ngang qua Ninh Trạch Thiên, hướng lên người La Gia Tuệ vẫn đang tìm đông tìm tây, không nhịn được quát khẽ."Đủ rồi!""Ngài Đường, tôi thật sự thấy mà, đúng rồi... Tôi...Tôi còn có hình..."La Gia Tuệ hốt hoảng cầm điện thoại di động xông lên, muốn cho Đường Mặc Trầm nhìn.Hình?Trong lòng Bùi Vân Khinh bỗng căng thẳng, vì phát hiện La Gia Tuệ theo dõi đằng sau, cô mới cố ý diễn trò vui này với Ninh Trạch Thiên.Dọc đường đi đều cực kỳ cẩn thận không dính chính diện mặt cô ấy, vậy mà người này lại có thể có hình?Cô đang nghĩ cách phản bác, nhưng Đường Mặc Trầm đã nhanh như chớp giơ tay phải ra, ngón tay như kìm sắt bám lấy cổ họng La Gia Tuệ.Lần trước cô ta hãm hại Bùi Vân Khinh, anh còn chưa tính sổ với cô ta.Lần này lại vì cô ta nói bậy nói bạ, anh suýt nữa đã hiểu lầm Bùi Vân Khinh.May mắn thay anh thật sự không nổi nóng với Vân Khinh.La Gia Tuệ cô ta còn không muốn xin lỗi, còn tính ở đây hồ ngôn loạn ngữ?Cổ họng bị bóp đau, La Gia Tuệ buông điện thoại xuống đất, khó chịu ho khan, lắp bắp."Tôi... thật...khụ khụ..."Đường Mặc Trầm tăng lực tay, cả người La Gia Tuệ đều đã rời