Edit: MiêuLại một đêm trằn trọc, tự nhiên cũng ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, Bùi Vân Khinh bị đồng hồ báo thức làm ầm ĩ đến tỉnh, ánh mắt còn chưa biết gì.
Rửa mặt rồi mặc quần áo, cô dè dặt mở cửa phòng ra, nhìn thử phòng đối diện như thế nào rồi rón rén xuống lầu, hướng cửa lớn mà đi.
“Tiểu thư, ngài muốn đi đâu vậy?”
Quản gia – bác Chu âm thanh đột nhiên vang lên, Bùi Vân Khinh tim thiếu chút nữa nhảy ra.
“Con… Đến trường, người nói với chú nhỏ là con không đói nha, không muốn ăn sáng.”
“Thiếu gia đã đi rồi, lúc 8 giờ đã lên máy bay.”
“đi chỗ nào?”
“Diễn tập quân sự trên biển.”
Đúng vậy, cô như thế nào lại đem chuyện trọng yếu như vậy mà quên mất.
Diễn tập quân sự không lâu, thì anh liền chính thức tuyên truyền cho tranh cử, do đó mở ra một con đường mới cho chính mình.
Trong lòng Bùi Vân Khinh càng dâng lên vài phần nổi giận, anh lập tức tranh cử tổng thống, cô vẫn chỉ là một con nhóc thôi làm sao có tư cách thích anh chứ?
không được, mình phải mau chóng thay đổi hiện trạng này.
Quản gia chủ động đưa cho một hộp bánh: “Tiểu thư, con mang theo nó đi, khi nào có đói thì ăn cũng được.”
nói lời cảm ơn xong nhận hộp bánh, ngồi vào đằng sau xe, Bùi Vân Khinh tùy tay lấy một khúc bánh đưa lên miệng.
Hôm qua có thể thuận lợi lấy giấy chứng nhận chỗ Tiền phó hiệu trưởng, hoàn thành cuộc thi cuối cùng, cô liền lập tức đi tìm việc.
Qua mùa xuân năm sau Đường Mặc Trầm chính thức nhậm chức tổng thống, cô nhất định dành được chút thành tích.
Mặc kệ như thế nào, ít nhất anh đã không ngại quan hệ chú – cháu hai người, thậm chí còn muốn mình làm người đàn bà của anh, đối với quan hệ của hai người cũng đãtiến bộ rồi.
Người khác đã đuổi đến giường, bọn họ cũng yêu nhau trên giường luôn, dù sao cuối cùng còn không phải cùng đi với nhau sao.
Nghĩ lại một lần nữa, Bùi Vân Khinh lấy lại được ý chí chiến đấu một lần nữa.
Di động vang lên, Tiền phó hiệu trưởng chủ động đem giấy chứng nhận đến, nói là đãlàm xong rồi muốn cô qua đó lấy.
Điểm yếu nằm ở chỗ cô, ông ta còn muốn bùng nổ.
Bùi Vân Khinh nhíu mày, gửi bốn chữ qua: “Cho người đưa qua!”
Chờ cô đi đến phụ cận ký túc xá, xa xa thấy Tiền hiệu phó đang cau mày đứng ở gốc cây bạch quả dưới tàng cây bồi hồi, nghĩ đến là vết thương còn chưa hồi phục, hai đùi cũng không dám nhúc nhích.
Bùi Vân Khinh cười đi đến: “Phó hiệu trưởng Tiền?”
Nhìn cô đến, Tiền hiệu phó lập tức giống như thấy ma quỷ, lui lui thân mình về sau đem phong thư trong tay đến trước mặt cô, cung kính mở miệng.
“Đây là giấy chứng nhận như ngài muốn!”
Bùi Vân Khinh nhận được trong tay, liền mở
ra nhìn, vừa lòng gật gật đầu.
“Bùi Vân… Bùi tiểu thư, cái kia!” Phó hiệu trưởng cười với vẻ mặt lấy lòng.
“Chuyện này, ngài có thể đừng tìm bộ trưởng nói được không, tôi… Là tôi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ!”
“Trải qua đêm đó, chuyện tình Bùi Vân Khinh đã sớm truyền ra toàn bộ trường học, Tiền hiệu phó lúc biết vị này là ‘tiểu tình nhân’ của Đường bộ trưởng đã sợ đến mấy đêm đều không ngủ ngon giấc.”
“Có khả năng, nhưng bất quá, ông phải đáp ứng cho tôi hai chuyện!”
Bùi Vân Khinh dựng thẳng một ngón tay lên.
“Thứ nhất, về sau không được khi dễ bất kỳ một sinh viên nữ nào nữa.”
“Tôi cam đoan, tôi thề, bằng không… Ngài cứ thiến tôi đi!”
“Thứ hai, ông phải giúp tôi tìm việc làm…”
“Cái này, đơn giản!”
“Tôi vẫn chưa nói xong, tôi muốn ông giúp tôi tìm một người… Chủ nhiệm ngoại khoa có kinh nghiệm!”
Cho dù là cô đã có giấy chứng nhận, nhưng cũng chỉ là chứng chỉ hành nghề giả tạo mới vào bệnh viện, cũng muốn nhận vào làm, khi nào có thể lăn lộn có hành tích, côđang cần để điều tiết sự nghiệp chính mình.
…..
…..
Đợi lát nữa.