Edit: Miêu - CQH
Phía sau hai người này nghe được tiếng bước chân đang đến gần, Bùi Vân Khinh trong lòng nghĩ muốn chạy trốn nhưng thân thể sớm đã mất đi sức lực.
Cố gắng hết sức từ dưới đất bò dậy, mắt nhìn đối phương đã cách mình còn mấy mét nữa, Bùi Vân Khinh cắn răng ngồi dậy hai tay cầm lấy súng nhắm hai người.
Nhìn thấy trong tay cô cầm súng, hai người thật sự hoảng sợ.
cô muốn bắn nhưng ánh mắt mơ hồ có chút không rõ, hai tay gần như muốn không cầm được súng nữa, người không khống chế kẹp hai chân lại.
Nhìn ra được sự khác thường của cô, tên nhuộm đầu màu vàng cười âm hiểm.
“Như thế nào, có phải ngứa không chịu nổi rồi không, đến đấy, để anh hảo hảo thương em!”
Bùi Vân Khinh nheo một con mắt lại, nhắm ngay tim đối phương, bóp cò.
Oành!
một viên đạn đang gào thét mà bắn ra, ngay chính giữa ngực đối phương.
Tên đầu vàng ngơ ngơ, vô lực té ngã trên mặt đất, một tên khác thấy tình thế không ổn, sợ tới mức trốn tránh, cô nâng súng bóp cò.
Cò súng bắn ra nhưng đã hết đạn.
Viên đạn, không có!
“Đồ đê tiện, xem ông lột da cô không!”
Đối phương đã phi thân đem nàng ngã nhào xuống đất, cảm giác đối phương chạm vào, cô khôngkhống chế được lên tiếng.
Người nọ vốn dĩ đã đè bờ vai của cô chuẩn bị động sát khí, nhìn cô gái mặt cười hồng hào, bộ dáng mê người không khỏi nuốt nước bọt một cái.
“Lão tử trước thưởng thức trước rồi giết cô!”
hắn nâng tay mở đai lưng, tay liền đưa tới kéo quần cô xuống.
Dùng hết mọi phương pháp phản kháng, bất đắc dĩ toàn thân vô lực, làm sao có thể động đậy được chứ.
….
….
Bên trong khu biệt thự bỏ hoang.
Tay cầm súng cẩn thận nhảy vào tường, Tần Chi Nam khẽ quơ tay phải phía sau mấy tên thủ hạ lập tức phi thân nhảy vào, hướng về cách đó không xa cũng đến.
Tần Chi Nam mở bụi cỏ, quan sát một chút trái phải.
“Hành động!”
Vài người đồng thời từ các cửa sổ khác nhau cũng nhảy vào, ghìm súng nhắm.
“không được nhúc nhích!”
trên mặt đất, thế nhưng lại có hai cỗ thi thể.
“Đội trưởng, không có!”
“Bên này cũng không có!”
….
Mấy tên thủ hạ nhanh chóng đem cả biệt thự đều xem xét một lần, lập tức báo cáo.
Tần Chi Nam nhìn xem đồ vật trên đất cùng dấu vết, vung tay phải xuống.
“Tiếp tục tìm kiếm!”
Bọn thủ hạ nhanh chóng về phái người phía trước tìm kiếm.
Lúc này, tai nghe đã có đội viên khác lên tiếng báo cáo.
“Báo cáo đội trưởng, trên không có trực thăng đang đến gần là phi cơ quân dụng.”
“Đó là người mình!”
Tần Chi Nam đi theo phía sau là trợ lý, liên lạc qua ống nghe.
“Đón bộ trưởng từ phi cơ xuống.”
Đối phương chào hỏi đơn giản một lát, anh đã cùng trực thăng bắt được liên lạc.
“Chúng tôi đã đuổi đến
mục tiêu địa điểm, phát hiện được hai thi thể còn đang phát hiện một đoạn dây đã bị cắt.”
“Vân Khinh đâu?” Đường Mặc Trầm gấp giọng, truy vấn.
“Trước mắt còn chưa phát hiện được, bất quá thi thể vẫn còn nóng, thời gian chết không vượt quá 20 phút, bọn họ hẳn là đang ở vùng phụ cận.”
“Tiếp tục tìm!”
trên trực thăng, Đường Mặc Trầm sớm đã gấp đến độ đứng ngồi không yên, đem kính viễn vọng mộtlần nữa nhìn.
Lúc này, phi cơ đã đến khu biệt thự phía sau núi, ánh mắt liếc qua binh lính đang lục soát trên mặt đất, anh lo lắng ở trên cỏ tìm kiếm.
Vân Khinh, Vân Khinh…
Mau đi ra đi, Vân Khinh của anh!
Trong lòng gọi tên của người kia, tim Đường Mặc Trầm ngày càng tahwts lại.
Nếu lần nào tìm không thấy cô, không có máy theo dõi, muốn anh đi đâu tìm cô bây giờ.
Nghĩ đến có thể mất đi cô như vậy, trong lòng trong trái tim giống như bị người cố gắng xé rách, đau đến tột đỉnh.