Nhưng từ trước đến giờ không qua lại với La gia, Bùi Vân Khinh không quan tâmcũng không muốn đến sự giàu sang đó, vì thế cũng không có ý địnhnhận người thân.Sau này bị Đường Mặc Trầmđuổi ra Đường gia, cứng rắn đuổi về La gia, Bùi Vân Khinh mới bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu.“Được.”Bùi Vân Khinh rất ngoan.Thời gian này, Đường Mặc Trầmtừ trên ghế đứng lên.“Emđưa anh.”Bùi Vân Khinh thẳng người lấn tới, bàn tay Đường Mặc Trầmliền rơi xuống bờ vai cô.Biết tính tình của anh không thích người khác làmtrái ý nên cô không kiên trì chỉ quay sang nhìn anhcười ngọt ngào.“Chú à, buổi tối gặp lại.”Mái tóc dài của cô buộc cao, ánh nắng sáng sớmchiếu vào gương mặt tươi trẻ, lớp lông tơ bên gò má bị ánh sáng nhuộmthành màu vàng nhè nhẹ, khóemôi cong lên có vẻ cực kỳ nhu thuận.Hoảng hốt, thời gian như quay lại một nămtrước.Thời điểmanh không làmnhiệmvụ, mỗi sáng bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm.anh công tác, cô đến trường cô vẫn luôn cười và nói lời tạmbiệt với anh."Chú à, buổi tối gặp lại."Khi đó, mỗi ngày của anh đều bắt đầu từ nụ cười của cô."Ừ!"nhẹ đáp một tiếng, anh bước ra nhà ăn, qua phòng khách đi vào ngoài cửa trong ánh mặt trời.Thư kí Ôn chạy đến mở cửa xe giúp Đường Mặc Trầm, anh nghiêng người ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.Khởi động xe, theo bản năng anh nghiêng mắt, một cái liếc mắt chỉ thấy cô đứng ở bên trong cửa sổ sát đất, đang ở hướng anh phất tay.Trong lòng Đường Mặc Trầmđột nhiên toát ra một ý nghĩa – nếu hai người bọn họ có thể tiếp tục như vậy…Điều này sao có thể rồi Bùi Vân Khinh sẽ trưởng thành, một ngày nào đó sẽ gả cho chàng trai mà côyêu mến.không biết sau này, bạn trai của cô có ghét bỏ cô không còn trinh trắng hay không?Gã đó dám!Nghĩ đến chuyện cô cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, trong lòng Đường Mặc Trầmkhôngkhỏi bực bội.Thu hồi tầmmắt, anh nhíu mày nhìn thẳng tài xế, nói ra hai chữ."Lái xe!"......Trong phòng