“Vậy là tốt rồi, ngày hômqua cậu làmmình sợ muốn chết, mình còn tưởng cậu còn ở trong sở cảnh sát chứ.”Đêmqua, tất cả bọn họ đều bị mang đi, Ninh Trạch Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.“Cậu không sao chứ?”“không có việc gì là không có việc gì mà, nhưng ba mình đã hạ thông điệp cuối cùng cho mình, nói nếu mình còn chơi chung với cậu một lần nữa sẽ tịchthu hết tất cả tiền của mình.”Nghe nói không đúng, Bùi Vân Khinh nhíu mày “Thuốc phiện rốt cuộc là của ai mang theo?”“Vân Khinh, không phải cậu nghi ngờ mình đấy chứ?” trong giọng nói của Ninh Trạch Thiên mang theo kinh ngạc “Bọn họ lục soát lấy ra trong túi củacậu. Mình nghe cha mình nói, sau khi ông ngoại cậu biết được thiếu chút nữa lên cơn đau tim, còn muốn đuổi cậu ra khỏi La gia nữa…. Cậu sao rồi VânKhinh…. Alo…. Vân Khinh….”Bùi Vân Khinh cau mày không lên tiếng.Bùi Vân Khinh vốn nghĩ rằng thuốc phiện là Ninh Trạch Thiên hoặc bạn hắn mang đến rồi liên lụy đến cô, làmcô chịu tiếng xấu của người khác.Nhưng không nghĩ đến tìmra được trong túi của cô.Trách không được cô cảmthấy tình huống không phù hợp, quả nhiên còn chuyện đằng sau nó.Có lẽ, có người thừa dịp cô không chú ý đến liền đemthuốc bỏ vào túi của cô.Ngày hômqua là cuối tuần Bùi Vân Khinh không ở trường học, có cơ hội đụng vào túi cô nhất định là người trong nhà.không vừa mắt với cô có mợ cả, hoặc mợ hai luôn tươi cười hoặc là ….cô nhớ ra rồi, hômqua cô rời giường đã trễ, xuống lầu ăn xong bữa tối, lúc lên lầu thấy chị họ La Gia Tuệ ở trong phòng cô, cô hỏi đối phương làmgì ởđó thì cô ta nói đang tìmmèo.Thời điểmNinh Trạch Thiên đến nhà đón cô La Gia Tuệ cũng ở đấy, lúc ấy Ninh Trạch Thiên đã rủ cô ta có muốn đi hay không, cô ta còn giả mù saumưa rồi tỏ vẻ mình muốn ở nhà ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi.Bùi Vân Khinh cười lạnh một tiếng rồi cầmđiện thoại xoay người lên lầu.trên lầu 4, một cô gái dáng vẻ ngoan hiền, ăn mặc trang nhã với mái