Beta: Miêu, Tiểu MiêuNếu Bùi Vân Khinh trở về chắc chắn bị chửi mắng một trận.Còn nếu không quay về khẳng định đámngười kia ở trước mặt ông ngoại nói xấu cô.Đến lúc đó ngay cả bản thân có giải thích, ông cũng sẽ không nghe.Cân nhắc trái phải một phen, Bùi Vân Khinh quyết định quay về nhà một lần.Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.Cho dù bị mắng thì đã làmsao, cũng không mất miếng thịt nào! Đằng nào cô cũng lo cho ông ngoại, bị mình không biết tốt xấu gây họa như thế, bây giờsống có ổn không?Từ trên xuống dưới La gia, có ai đối xử tốt với bản thân hơn ông sao?! Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết đối nghịch cùng trưởng bối, lần này BùiVân Khinh sẽ không giẫmlên vết xe đổ đó nữa.Trong ví không còn bao nhiêu tiền nữa.Lấy thẻ ngân hàng ra để rút tiền nhưng không được, cô đã thử rút ở hai cây ATM khác nhau, tuy nhiên kết quả vẫn như cũ.La gia không cho con cháu ra ở riêng. Hai đứa con trai và mấy đứa cháu đều phải ở cùng ông cụ La. Con dâu thứ hai mở công ty dược phẩm. Vì thế,mọi việc trong nhà đều do con dâu cả quán xuyến.Tiền tiêu vặt của mấy đứa cháu đều do con dâu lớn phụ trách, ai cũng có một thẻ tín dụng riêng, tiền sẽđược chuyển vào mỗi tháng.Nếu không rút được tiền thì chỉ có một nguyên nhân – cô lớn đã đóng băng thẻ ngân hàng của mình.Trong ví chỉ còn không quá 200 đồng, mua một giỏ trái cây cho ông ngoại, số tiền sót lại bắt taxi cũng không đủ. Bất đắc dĩ, Bùi Vân Khinh đành phảimang theo giỏ trái cây đi xe buýt, đổi hai lần xe. Cuối cùng, cô cũng đến được biệt thự của La gia thì đã qua 12 giờ trưa.Chị Tống – người giúp việc giúp cô mở cửa rồi vội vàng nhận giỏ trái cây:“Tamtiểu thư đã về rồi.”“Ông ngoại như thế nào?” Bùi Vân Khinh lo lắng hỏi.“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại. Ông còn đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”Bùi Vân Khinh gật đầu, đi vào phòng khách vừa vặn gặp cô lớn – Bạch Phượng Đàn từ trên lầu đi xuống vừa nhìn thấy cô lập tức liền mắng.“Bùi Vân Khinh còn mặt mũi trở về sao? Toàn bộ thể diện La gia mất hết vì