“Cái gì gọi là trộm, trộmlà lặng lẽ lấy, chúng tôi chỉ xemcoi cô có tàng trữ hàng cấmkhông, mỗi ngày đều khóa chặt như vậy, nói không chừng đồ trangđiểmcủa tôi là côtrộmđấy.”“Đúng vậy, biết người khác nghị luận sau lưng chúng tôi trong ký túc xá như thế nào không? Còn không phải bởi vì cô cả ngày cùng đàn ông lêu lổngtrong quán ăn đem, xe công vụ của ai cũng lên, hại chúng tôi ở chung với cô cũng chịu tiếng xấu theo!”Đinh Linh tức giận đến đỏ mặt “Các người… Các người như thế nào mà nói xấu như vậy, Vân Khinh không phải loại người như vậy.”“không phải loại người như vậy, vậy là loại người nhà quê vậy ở đâu ra nhiều loại trang phục theo mốt cùng đồ trang điểmđắt tiền như vậy?”Bởi vì La gia cũng không thừa nhận nên ở trường học Bùi Vân Khinh chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà. Vì thế, một người tựnhiên không biết, cô là người thừa kế của công ty dược phẩmLa gia.Đinh Linh chưa bao giờ cãi nhau với nhau ai, tự nhiên không phải là đối thủ cả hai người họ, chỉ dùng cánh tay ngăn cản cái bàn không cho hai người đếngần.“Dù sao tôi không để cho các người làmnhư vậy!”“Chuyện không liên quan đến cô nên tránh ra!”Phùng Tinh Tinh thuộc dạng người cao lớn lại còn khỏe, mạnh nên kéo nhẹ nhàng đãđemĐinh Linh qua một bên.Trong tay cầmcái tua vít để trên cái khóa nhỏ của ngăn kéo của Bùi Vân Khinh, dùng quá nhiều lực lập tức cái ngăn kéo bắn ra rơi đồ đầy trên mặt đất,phát ra một tiếng vang nhỏ.Thanh âmquá mức đột ngột làmba người hoảng sợ, nên không chú ý tới trước cửa phòng có người muốn đẩy ra.Phùng Tinh Tinh vốn tưởng rằng bên trong Bùi Vân Khinh nhất định giấu đồ trang điểmmắc tiền…Thế nào trong ngăn kéo lại rơi ra một quyển giống sách, nhưng bên trong có một hộp màu đen nắp hộp mở ra, ánh vàng rực rỡ của huy hiệu trên mặt đất.“Các người hơi quá đáng rồi đấy!”Đinh Linh vội vàng ngồi xổmxuống, nhặt huy hiệu trên mặt đất.Lý Phàmkhomngười đemalbumcướp vào tay, nâng tay muốn xoay người.“Đưa cho tôi!”Bùi Vân Khinh thấy thế bước nhanh đến muốn đoạt lại.Nghiêng người, Lý Phàmcười xấu